Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:59:00
Lượt xem: 70
Thấy ánh mắt của anh họ dính chặt lên người cô, Tống Thao bất đắc dĩ bật cười, kéo anh đi: “Anh Tĩnh, người ta đi xa rồi, đừng nhìn nữa.”
Quay về bệnh viện, Bạch Linh Lung đi đến phòng bệnh trước, thấy mẹ còn chưa tỉnh lại, cô quyết đoán quay về phòng bệnh.
Tối hôm qua cô mang theo một đống đồ cất chứa ở tầng hầm ngầm về, cô cũng phải tranh thủ thời gian kiểm kê mới được.
Mới vừa kiểm kê xong đồ đạc trong một cái rương, bên ngoài đã vang lên tiếng của bà mối: “Cô Bạch, cô có ở đây không?”
“Có.”
Bạch Linh Lung lập tức thu đồ đạc về, đứng dậy đi mở cửa: “Thím, có chuyện gì sao?”
“Cha của cô lại đến nữa kìa.”
Bà mối vừa mới đến nhà ăn ăn sáng, vừa khéo nhìn thấy Bạch Kiến Nhân, bà ấy chỉ về phía cổng chính bệnh viện nói: “Ông ta đi đường khập khiễng, hình như là bị người ta đánh chân bị thương, đi chậm lắm, đã đến trước cửa rồi.”
“Chắc là ông ta đi ra bên ngoài làm chuyện thiếu đạo đức gì đó, lại bị người ta đánh thôi.” Sắc mặt Bạch Linh Lung vô cùng lạnh nhạt.
“Lại?”
Bà mối cũng là người nhiều chuyện, hai mắt tỏa sáng hỏi thăm: “Lúc trước ông ta từng bị người ta đánh rồi hả?”
“Đây là chuyện từ nhiều năm trước rồi, ở dưới quê bị người ta đánh gãy chân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-56.html.]
Bạch Linh Lung cũng không ngại nói cho người ngoài nghe chuyện xấu xa của tên rác rưởi chó c.h.ế.t kia, còn không quên xé da mặt của ông ta xuống: “Có ma mới biết ông ta đến thành phố đã làm cái gì, nói là làm cán bộ lãnh đạo gì đó, về quê giả vờ giả vịt ghê gớm lắm, bày ra thái độ dáng vẻ như người làm quan, thật ra rõ ràng chính là một tên cặn bã xấu xa.”
“Hôm nay ông ta lại bị đánh thành nửa tàn phế, chắc chắn là lại đi ra ngoài đắc tội phải người không thể trêu vào đó, tôi cảm thấy đáng đời lắm.”
“Ông ta đáng bị đánh, đánh hay lắm, đối phó với loại rác rưởi khốn nạn kia thì phải đánh cho ông ta kêu la oai oái mới được, nếu tôi cũng có mặt, chắc chắn còn sẽ tiến lên giúp đỡ, ít nhất cũng phải đá cho ông ta vài cái.”
Cô nói không nhỏ, lúc mắng chửi ông ta cũng không hề giấu diếm chút nào, Bạch Kiến Nhân mới vừa đi đến hành lang nghe được rất rõ ràng, lửa giận xông thẳng đến đỉnh đầu.
Bạch Linh Lung cũng nhìn thấy bóng dáng của ông ta, thậm chí không thèm cho anh ta bất cứ ánh mắt lạnh nhạt nào, trực tiếp xoay người đi về phòng.
Mặt mày Bạch Kiến Nhân âm u, phải dựa vào ven tường mới có thể đứng vững được, lửa giận trong bụng bốc lên hừng hực, thấy bác sĩ và những người nhà bệnh nhân khác đều nhìn ông ta với ánh mắt khác thường, lập tức nổi giận rít gào: “Nhìn cái gì mà nhìn.”
“Chậc, một thằng con riêng do mẹ tằng tịu với người khác đẻ ra, ai mà thèm nhìn chứ.” Một người phụ nữ mập ú khinh bỉ xong, vặn cái m.ô.n.g to đùng của mình rời đi.
Ngày hôm qua lúc Bạch Linh Lung tung tin nóng xử lý nhà họ Bạch ngoài cổng bệnh viện, rất nhiều người trong bệnh viện đều đi ra nhiều chuyện, tuy rằng Bạch Linh Lung cũng rất bạo lực đanh đá, nhưng mọi người đều rất đồng tình thương hại cô, cũng bội phục dũng khí và quyết đoán của cô khi tuổi còn nhỏ đã dám chống đối với cả gia đình cặn bã.
Con riêng!
Hai chữ này giống như một con d.a.o sắc bén đ.â.m vào n.g.ự.c Bạch Kiến Nhân, kích thích làm hai mắt ông ta đỏ ngầu đáng sợ, trông giống như một con báo sắp sửa nhào lên.
Những người khác vốn còn đang định khinh thường ông ta vài câu, nhìn thấy biểu cảm này của ông ta, mọi lời nói đều nghẹn trong cổ họng, không ai đứng lại nhiều chuyện nữa, đều vội vàng rời đi làm chuyện của mình.
Lúc này trong đầu bọn họ chỉ còn lại một câu, người này chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.
Tối hôm qua Bạch Kiến Nhân đau đớn suốt một đêm, mãi đến sáng sớm mới hơi chợp mắt được một chút, tuy rằng tối hôm qua ông ta dùng thuốc rất tốt, nhưng lại bị ngã mấy cú đau điếng, cho dù thuốc có tốt đến mấy thì cũng không thể nào lành hẳn trong một đêm, lúc này mỗi khi bước ra một bước đến cảm thấy đau thấu tim.