Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 553
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:28:44
Lượt xem: 27
“Tiểu Bì Đản, có phải con nên cảm ơn thím không?” Lục Tĩnh Nghiêu trực tiếp giơ chân đá vào cái m.ô.n.g tròn xoe của con trai.
“Cha, con không tên Tiểu Bì Đản.”
Lục Trăn đã đi học cho nên cực kỳ bất mãn với xưng hô của anh ấy, phồng má cãi lại.
Cậu bé còn nghiêm trang giới thiệu cho Cung Linh Lung: “Thím ơi, con không tên Tiểu Bì Đản, tên của con là Lục Trăn. Cô giáo của con nói bọn con đã đi học, là tiểu nam tử hán, phải gọi tên của nhau, không được gọi tên cúng cơm và biệt danh, gọi biệt danh và tên cúng cơm là không tôn trọng người khác.”
Cung Linh Lung nhìn thấy cậu bé đáng yêu như thế, trong lòng cũng cưng muốn xỉu, dịu dàng sờ đầu cậu bé, nhỏ nhẹ từ tốn nói: “Tiểu đồng chí Lục Trăn, thím đã biết rồi, thím sẽ tôn trọng con, sau này sẽ không bao giờ gọi tên cúng cơm của con,”
Lục Trăn nghe thế vui vẻ mỉm cười, xoay người lập tức ra lệnh cho Lục Tĩnh Nghiêu: “Cha, cha có nghe thế chưa, sau này cha cũng phải gọi con là tiểu đồng chí Lục Trăn, phải tôn trọng con.”
“Ha ha.” Mọi người đều bị cậu bé chọc cười.
Lục Tĩnh Nghiêu buồn cười: “Được rồi được rồi, tiểu đồng chí Lục Trăn, con nói nhảm xong rồi, mau vào chủ đề chính đi.”
“Chủ đề chính gì?” Lục Trăn nhớ không ra.
“Thím mua nhiều quà cho con như thế, con có quần áo mới nữa, con không cảm ơn thím sao?” Lý Uyển Thu cười nhắc nhở cậu bé.
“À.”
Lục Trăn phản ứng lại, cười hì hì nói lời cảm ơn: “Thím, cảm ơn thím, con rất thích quà tặng của thím. Con rất thích ăn chocolate, nhưng cha lại không mua cho con, cha còn nói con không biết ăn, nói chocolate giống như một đống phân chó, nói con ăn xong miệng dơ giống như hai miếng ván lót trên hố phân vậy.”
“Ha ha ha.”
Cung Linh Lung cũng nhịn không được cười ngửa tới ngửa lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-553.html.]
Lục Tĩnh Xuyên cũng cười đến mức vai run run, giơ ngón tay cái với anh cả họ của mình: “Anh chơi con trai mình vui thật đó.”
“Đẻ con trai ra để làm gì, đương nhiên là để chơi rồi. Cỡ tuổi này là chơi vui nhất, chờ nó lớn thêm chút nữa là đáng ghét ngay, chơi không vui.” Lục Tĩnh Nghiêu thường hay lôi con trai ra chơi.
Hai vợ chồng Lục Đông Chinh có hai trai một gái, con trai cả Lục Tĩnh Nghiêu ở kinh đô làm việc, con thứ bị cử đến phương nam bắt đầu rèn luyện từ cơ sở, tuổi cũng xấp xỉ Lục Tĩnh Dương, hiện tại còn chưa lập gia đình hay có bạn gái gì cả.
Con thứ ba là con gái, mười bảy tuổi, cũng chưa lập gia đình, đang làm y tá ở bệnh viện quân khu tổng hợp, khoảng thời gian trước còn đi đến khu vực chịu thiên tai cứu tế, sau khi quay về bệnh viện tổ chức một đợt huấn luyện phong bế ngắn hạn nâng cao kỹ năng, hiện tại đang trong quá trình tập huấn, phải chờ tháng sau mới về được.
Mấy năm nay Lục Tĩnh Xuyên bận rộn chuyện công việc, không thường về nhà, nhưng mà anh vẫn rất thân thiết với các anh chị em họ, lúc này đang ngồi trong phòng khách trò chuyện với bác cả và anh chị họ.
Chu Lan Cầm và Lục Tĩnh Dương tan ca cũng nhanh chóng chạy đến đây, lúc nãy còn cố ý đến tiệm cơm mua một con vịt quay mang về, vừa đến nơi này, Chu Lan Cầm lập tức vào phòng bếp giúp đỡ, Lục Tĩnh Dương cũng gia nhập vào đội ngũ nói chuyện phiếm.
Ông cụ Lục vốn dĩ muốn tan ca sớm về nhà, nhưng chuyện của nhà họ Trịnh ngày hôm nay tạo ra ảnh hưởng quá lớn, bên trên mở họp đột xuất quyết định phương pháp xử lý, mãi đến khi trời tối mới về đến nhà.
Khi bên ngoài vang lên tiếng động cơ ô tô tắt máy, hai vợ chồng Lục Tĩnh Xuyên lập tức đứng lên đi ra ngoài đón ông ấy.
“Ông nội.” Hai vợ chồng son đồng thanh gọi.
“Tĩnh Xuyên, Linh Lung.”
Gương mặt của ông cụ Lục vốn dĩ còn rất nghiêm túc, xuống xe nhìn thấy bọn họ rồi, nét mặt nghiêm túc lập tức lộ ra nụ cười, ngoài miệng còn nói: “Đi thôi, vào trong nhà, bây giờ buổi tối thời tiết có hơi lạnh, hai đứa đều mặc áo tay ngắn, Linh Lung coi chừng bị lạnh đó.”
Ông cụ đi vào nhà, Cung Vãn Đường lập tức đứng lên chào hỏi: “Chào bác trai Lục.”
“Chào mẹ của Linh Lung, chào con, hôm nay có chút việc chậm trễ thời gian, để khách quý phải chờ đợi, thật sự quá xin lỗi.” Ông cụ Lục vô cùng khách sáo.
“Bác Lục, bác đừng nói như thế, quốc gia đại sự mới là quan trọng nhất.” Cung Vãn Đường cười nhạt.