Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 537
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:25:26
Lượt xem: 27
Lúc này, trong tầm hầm ngầm âm u nào đó, Cung Thành Tuấn đang nói chuyện với Tiết Vĩ Phàm, báo cho anh ta biết tin dữ của nhà họ Tiết.
Hôm nay Tiết Hải Huy đột nhiên bị bắt, chuyện này cũng nằm ngoài dự đoán của ông ấy, sau đó cẩn thận hỏi thăm mới biết được là có người tìm được chứng cứ phạm tội mà Tiết Hải Huy tự giữ lại, sau đó đưa đến cho lãnh đạo, lúc đó ông ấy cũng không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to một trận.
“Cuối cùng báo ứng của cha mày cũng tới rồi.”
“Hai mươi năm, cuối cùng báo ứng của nó cũng đến rồi, nhưng mà như thế này là chưa đủ, nhà của tao bị nó làm hại đến cửa nát nhà tan, nhà họ Tiết nhất định cũng phải trả cái giá tương xứng.”
“Tao không chỉ muốn nó tận mắt nhìn thấy cha mẹ anh chị em lần lượt c.h.ế.t đi trước mặt mình mà còn muốn để cho nó nhìn thấy toàn bộ con cháu của nhà họ Tiết đều không có kết cục tốt, tao muốn nó c.h.ế.t cũng không thể nhắm mắt.”
“…”
Nói chuyện với Tiết Vĩ Phàm gần mười phút, lại không cho anh ta ăn bất cứ thứ gì, tiếp tục nhốt tên này trong tầng hầm ngâm.
Sau khi quay về phòng, Cung Thành Tuấn lấy ra tờ báo đặt trong ngăn kéo, nhìn bức ảnh trên báo, vẻ lạnh lẽo trên mặt biến mất, cuối cùng cũng lộ ra một chút ấm áp: “Vãn Đường, hai mẹ con em đến kinh đô, chúng ta cũng nên gặp mặt rồi.”
Sáng sớm hôm sau, trời vừa mới hửng sáng, một cái bao tải nặng trịch như một bao rác đã bị quăng đến trước cửa bệnh viện.
Bởi vì hiện tại vẫn còn rất sớm, không có bao nhiêu người đi lại trước cửa bệnh viện, cho nên không có ai phát hiện ra cái bao tải dính m.á.u này.
Chờ đến khi có người phát hiện thì đã là chuyện của nửa tiếng sau, đồng chí bộ phận bảo vệ của bệnh viện nhận được tin tức vội vàng đi ra kiểm tra, lúc này mới phát hiện trong bao tải có một người, mà gân mạch tay chân của người này đều đã bị đánh gãy, bị tra tấn đến không còn hình người.
Bên phía bệnh viện lập tức báo công an, người dẫn đội vội vàng chạy đến chính là Lục Tĩnh Dương, cậu chỉ cần nhìn thoáng qua là đã xác định: “Đây là Tiết Vĩ Phàm, là con trai cả của lãnh đạo trước đó của ủy ban cách mạng Tiết Hải Huy, vợ con ông ta chắc là đều đang ở trong bệnh viện, các anh đi thông báo cho bọn họ đi.”
Ngày hôm qua Diêu Mai Đình ngất đi cũng đã được đưa đến bệnh viện, buổi tối tỉnh lại đã đau khổ nằm trong bệnh viện suốt một đêm, chờ trời sáng mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-537.html.]
Bà ta còn chưa kịp ngủ được bao lâu thì đã bị Diêu Mai Lan hét ầm lên gọi dậy, biết được tin con trai bị người ta quăng trước cửa bệnh viện, gân mạch tay chân đều bị đánh gãy, bị đánh đến mức biến hình, sợ đến mức vừa lăn vừa bò chạy đến xem, chỉ thoáng qua một cái, bà ta đã lại bị kích thích đến mức hôn mê lần nữa.
Lục Tĩnh Dương xử lý chuyện bên bệnh viện xong, vội vàng quay về đồn công an, Lục Tĩnh Xuyên vừa lúc mang đồ ăn sáng đến cho cậu.
“Anh, Tiết Vĩ Phàm đã về rồi, lúc nãy vừa mới bị người ta quăng ở trước cửa bệnh viện.”
Lục Tĩnh Dương lập tức kể lại tình hình của Tiết Vĩ Phàm cho anh nghe: “Gân mạch tay chân đều bị đứt hết rồi, trên người toàn là vết bầm xanh tím do bị đánh, lúc nãy bác sĩ đã kiểm tra sơ bộ rồi, xác định là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ bị tàn tật, ngoài ra còn bị tiêm vào thuốc độc, môi và hốc mắt đã tím đen, tác dụng cụ thể của loại độc kia là gì thì còn phải chờ bác sĩ xét nghiệm xong mới biết được.”
Lục Tĩnh Xuyên biết đây là do cậu cả của nhà họ Cung ra tay, thủ đoạn trả thù của ông ấy rất độc ác, nhưng mà cũng có thể hiểu được, nếu chuyện này xảy ra trên đầu anh, anh cũng sẽ độc ác như thế.
“Em cứ xử lý như vụ án bình thường là được rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên vỗ vai cậu, chuyển sang đề tài khác: “Sáng nay mẹ vợ anh hấp gà cho em với mẹ, còn có mì lòng gà chua cay nữa, mau tranh thủ ăn lúc còn nóng đi, ăn xong lại đi làm.”
Lục Tĩnh Dương cười nói: “Em với mẹ ăn mì là được rồi, cứ để gà lại cho chị dâu ăn đi.”
“Tối hôm qua nhà anh đã ăn rồi.”
Tối hôm qua mấy người Chu Lan Cầm đều ở trong đơn vị tăng ca, buổi tối cùng chỉ vào phòng nghỉ trong văn phòng ngủ, bà ấy vừa mới thức dậy rửa mặt xong đã nhìn thấy con trai mang theo bữa sáng phong phú đến, cười nói: “Mỗi ngày con đều mang cơm đúng giờ, lại còn đổi món ngon cho mẹ, mẹ cũng sắp không nỡ để hai đứa về thành phố Hán rồi.”
“Con sẽ tranh thủ sang năm được triệu hồi về.”
Lục Tĩnh Xuyên cũng muốn dành nhiều thời gian bên cạnh mẹ hơn, đặt bữa sáng mà anh mang đến lên bàn nhỏ, nói: “Mẹ, hôm nay bọn con dọn về nhà ở.”
“Được đó, được đó.”