Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 500
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:03:01
Lượt xem: 18
Chờ xe chứa đầy vật tư rồi, mấy tài xế gần như không chậm trễ một giây nào, lập tức lên xe xuất phát.
Chủ nhiệm Dương ngồi ở ghế phụ nói với cô: “Linh Lung, dạo gần đây cô đi ra ngoài đưa vật tư, việc thống kê số liệu vật tư trở nên hơi rối loạn, số lượng lương thực và nước uống hoàn toàn không khớp. Số vật tư gửi đi nhiều hơn số lượng chúng ta thống kê được rất nhiều, tôi đã thống kê sơ bộ rồi, đúng là đã gửi đi nhiều vật tư như thế, cũng không biết số lượng vật tư dư thừa kia là từ chỗ nào ra.”
Cung Linh Lung: “… Đây là chuyện tốt mà.”
“Đúng là chuyện tốt, cũng không biết ai đang lặng lẽ đưa vật tư đến mà lại không đăng ký.” Chủ nhiệm Dương nói.
Cung Linh Lung chớp mắt, người lặng lẽ tặng vật tư kia chính là cô đó, cô hơi cong môi lên cười nói: “Chủ nhiệm Dương, có một số người làm việc tốt không thích để lại tên họ, mỗi người đều có suy nghĩ và tính toán riêng, chúng ta không cần truy cứu đi điều tra, đây cũng đã là tôn trọng lớn nhất đối với người tốt bụng kia.”
“Ừ, cô nói đúng lắm.” Chủ nhiệm Dương cũng cong khóe môi lên.
“Chủ nhiệm Dương, chờ thêm vài ngày nữa, số lượng người còn sống sẽ càng ngày càng ít, tôi thấy số người cứu được ngày hôm qua ít hơn hôm trước rất nhiều, có lẽ lại thêm vài ngày nữa, hành động cứu viện cũng phải dừng lại rồi.”
“Cứu viện rất khó khăn, mọi người đều đã cố gắng hết sức rồi.” Chủ nhiệm Dương thở dài.
“Đúng vậy.”
Lần này Cung Linh Lung tận mắt nhìn thấy quá trình thiên tai này, đích thân tham dự cứu viện, tận mắt chứng kiến sinh mệnh ở trước mặt tai họa thiên nhiên nhỏ bé mềm yếu đến mức nào.
Tuy rằng cô nhận được phúc lợi sống lại, nhưng cô cũng không có năng lực ngăn cản trận thiên tai này, cho dù cô nhắc nhở trước thì cũng sẽ không có ai tin tưởng lời cô nói, cho nên cô chỉ có thể cố gắng hết sức để cung cấp vật tư, cố gắng giảm bớt số lượng người thương vong.
“Chủ nhiệm Dương, chờ đến khi hành động cứu viện này kết thúc, việc xây dựng lại nơi này cũng sẽ là một vấn đề lớn. Hiện tại kinh tế quốc gia trên cơ bản đều đình trệ, chính phủ địa phương cũng không thể nào gánh vác nỗi quá trình xây dựng này, nếu muốn người dân nơi đây khôi phục lại cuộc sống bình thường thì nhất định phải có một số lượng tài chính lớn ủng hộ mới được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-500.html.]
“Linh Lung, cô nói xem cô có ý tưởng gì.”
Chủ nhiệm Dương đã làm việc với cô vài tháng, cũng có chút hiểu biết về cô, cô nói như thế cũng có nghĩa là đã có cách xử lý rồi.
Cung Linh Lung cười cười nói: “Ngoại trừ xin tài chính từ lãnh đạo thì cũng có thể tổ chức quyền tiền từ xã hội. Nhiều người nhiều sức, mỗi nhà chỉ cần quyên góp một đồng, cộng lại cũng đã là một con số khổng lồ rồi, có thể giảm bớt rất nhiều áp lực cho chính phủ.”
“Đây là một phương pháp khá tốt đó.” Chủ nhiệm Dương gật đầu đồng ý.
Cung Linh Lung lại nói thêm rất nhiều chi tiết khi thực hành phương án này, nhất là về phương diện quản lý số tiền quyên góp kia, tham khảo kinh nghiệm của kiếp trước, đưa ra rất nhiều khái niệm để phòng chống tham ô công quỹ.
Trong suốt gần bốn tiếng đồng hồ lên đường, hai người đều đang nói đến chuyện này, chủ nhiệm Dương cũng liên tục ghi chép lại, xây dựng các kế hoạch sơ bộ cho công tác quản lý cải cách dân sự tiếp theo.
“Linh Lung, cô cứ chăm chỉ làm việc, sau này chắc chắn sẽ phát triển rất xa.”
Chủ nhiệm Dương vô cùng hài lòng với cô trợ lý này của mình, năng lực làm việc và tiềm lực của cô đều rõ ràng như ban ngày, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, tương lai cô nhất định sẽ phát triển được rất cao.
Cung Linh Lung hơi cười nhạt nói: “Chủ nhiệm Dương, có một lãnh đạo tốt như cô là vinh hạnh của tôi, cô cứ cố gắng phát triển thăng chức, dẫn tôi đi theo hưởng ké.”
“Ha hả.”
Bình thường chủ nhiệm Dương đều rất nghiêm túc, hôm nay hiếm khi bị cô chọc cười, cười bật cười thành tiếng: “Tương lai là của mấy người trẻ tuổi các cô, phải là các cô giương cánh bay lượn mới đúng.”
“Cô còn chưa đến bốn mươi tuổi, đang là giai đoạn cánh cứng rắn mạnh mẽ nhất, hiện tại cất cánh là thích hợp nhất. Tôi vẫn còn non lắm, chưa trải qua gió táp mưa sáp, căn cơ còn chưa đủ ổn định, phải mài giũa thêm mới có thể bay lượn cất cánh được.”
Chủ nhiệm Dương nghe thế, ý cười trên mặt lại càng nhiều hơn, cô gái này còn trẻ lại tràn ngập tinh thần sức sống, có tài năng lại không khoe khoang, nhận được khen ngợi khen thưởng cũng sẽ không đắc chí, bình tĩnh chững chạc hơn đại đa số mọi người cùng lứa tuổi, giỏi đến mức làm bà ấy cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và tự hào.