Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 481
Cập nhật lúc: 2024-11-15 08:38:16
Lượt xem: 24
Ba giờ chiều, Lục Tĩnh Xuyên từ bên ngoài quay về, thấy mẹ vợ đã chuẩn bị xong cơm chiều, vội hỏi: “Mẹ, Linh Lung đâu rồi?”
“Trưa nay con bé ngủ trưa, đến bây giờ vẫn còn chưa thức dậy.”
Bạch Thủy Tiên lại nghĩ bình thường con gái làm việc bận rộn rất vất vả, tối hôm qua lại đến khuya mới về nhà, cũng không gọi cô dậy, để cô tranh thủ lúc được nghỉ ngơi ở nhà ngủ nhiều hơn.
“Mẹ, con đi gọi Linh Lung dậy, lại dẫn em ấy đến bệnh viện khám.” Mấy ngày tiếp theo Lục Tĩnh Xuyên sẽ lại rất bận rộn, không có thời gian rảnh đi đến bệnh viện với cô.
“Được rồi, đi kiểm tra cũng yên tâm hơn."
Bạch Thủy Tiên thường xuyên bắt mạch cho con gái, mạch tượng rất ổn, nhưng mà cô ăn uống thật sự là tốt, lượng cơm ăn nhiều đến mức có chút khác thường, đi kiểm tra thì cũng có thể yên tâm hơn.
Cung Linh Lung đang ngủ ngon lành lại bị anh gọi dậy, có chút bực mình bò dậy, lầm bầm nói: “Lục Tĩnh Xuyên, anh phiền quá.”
“Tối nay chúng ta đi ngủ sớm.”
Lục Tĩnh Xuyên kéo cô ngồi dậy, thành thạo lấy lược chải đầu cho cô, tiện tay cột tóc đuôi ngựa.
Rửa mặt đơn giản xong, Cung Linh Lung đội mũ rơm cùng anh đến bệnh viện, chờ anh đi đến chỗ đăng ký lấy số thứ tự xong, lập tức đi tìm bác sĩ kiểm tra.
Cung Linh Lung ở trong phòng làm kiểm tra, Lục Tĩnh Xuyên ở bên ngoài chờ, đứng thẳng tắp, biểu cảm còn nghiêm túc hơn cả lúc đi ra trận g.i.ế.c địch.
“Sinh đôi rồi.”
Bác sĩ vừa đưa ra chẩn đoán, Cung Linh Lung nằm trên giường sửng sốt, giọng nói có chút mất tự nhiên cất cao: “Sinh đôi?”
“Có lẽ là sinh đôi.”
Hai người bọn họ nói chuyện không nhỏ, Lục Tĩnh Xuyên ở bên ngoài cũng nghe được, lúc này kích động xông vào: “Bác sĩ, đã xác định sao? Là sinh đôi thật à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-481.html.]
Bác sĩ thấy anh đi vào cũng không nói gì, vẫn cứ tiếp tục khám cho Cung Linh Lung.
Thiết bị chữa bệnh ở thời đại này còn thua xa tương lai, những thứ biểu hiện trên màn hình rất mờ ảo, bác sĩ quan sát rất cẩn thận, không quá xác định nói: “Hiện tại có thể xác định là hai đứa, hình như ở đằng sau còn có một bóng dáng mờ ảo nữa.”
“Có ý gì chứ?” Đầu óc Cung Linh Lung hiếm khi trở nên mơ hồ.
“Nếu không sinh đôi thì sẽ là sinh ba.”
Bác sĩ đưa ra kết luận chắc chắn, đây cũng là lần đầu tiên bà ấy gặp được tình huống này, cười hiền hòa nói: “Hiện tại tháng còn nhỏ, còn chưa thể nhìn thấy quá rõ ràng, lại chờ thêm nửa tháng nữa, có lẽ là có thể xác định.”
Lục Tĩnh Xuyên cúi đầu nhìn cái bụng xẹp lép của vợ, bên trong cái bụng bé xíu này đang chứa hai hoặc ba đứa con sao?
“Thì ra có nhiều đứa như thế, chẳng trách tôi lại ăn nhiều như vậy.”
Cung Linh Lung nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, trong lòng tràn ngập kích động và hưng phấn, đây là phúc lợi của người xuyên không sao?
Cô cũng sắp sinh một thai nhiều cục cưng à
Lúc trước trong lòng cô còn có chút oán niệm vì điện Diêm Vương câu sai hồn, hại cô c.h.ế.t sớm, nhưng hiện tại đã hoàn toàn biến mất.
“Nể tình ông cho tôi một phúc lợi lớn như thế, tôi tha thứ cho ông đó.” Cung Linh Lung nói thầm trong lòng.
Tuy rằng kiếp này vật chất khá thiếu thốn, nhưng phương diện tinh thần lại vô cùng phong phú, có một người chồng yêu cô, có mẹ thương cô, hiện tại còn có con, một lần đến hai hoặc ba đứa, cô vô cùng chờ mong và tương lai hạnh phúc của mình.
Lục Tĩnh Xuyên vốn dĩ cũng rất vui vẻ, nhưng mà không bao lâu sau lại bắt đầu lo lắng: “Bác sĩ, có phải mang thai sinh đôi hoặc sinh ba sẽ vất vả hơn mang thai một đứa bé không?”
“Đương nhiên là phải vất vả hơn nhiều rồi, nhất là giai đoạn cuối thai kỳ, có rất nhiều phụ nữ mang thai thậm chí còn không thể đi đứng. Thai nhi quá nhiều cũng rất khó có thể sinh tự nhiên, sinh đôi thì còn đỡ, nếu là sinh ba thì hai người phải chuẩn bị sẵn tinh thần sinh mổ.”
Vừa nghe đến “sinh mổ”, Lục Tĩnh Xuyên lập tức lo lắng, tuy rằng anh chưa từng thấy, nhưng cũng biết là sẽ cắt một đao trên bụng, lấy con ra rồi lại may lại.
Đau như thế, anh chỉ cần nghĩ thôi cũng đã cảm thấy da đầu tê rần, mọi vui sướng lập tức biến mất sạch sẽ, chỉ còn sót lại lo lắng.