Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 480

Cập nhật lúc: 2024-11-15 08:36:18
Lượt xem: 30

Mười lăm cân thịt cũng đã đủ để mọi người ăn một bữa thịt rồi, hấp ba chén thịt hấp to, số còn lại cắt thành lát mỏng xào chung với rau, miễn cưỡng làm thành ba món mặn.

Rau củ quả thì vườn rau của nhà nào cũng có, mọi người đều hái một ít đến, để khen thưởng tiếp đãi cho mấy người đàn ông kia, các chị dâu lại thương lượng mỗi nhà cầm vài quả trứng đến, hầm một nồi canh xương sườn trứng gà táo đỏ cho bọn họ bồi bổ cơ thể.

Lúc mấy người đàn ông quay về thì đồ ăn thơm ngào ngạt đã lần lượt được bưng lên bàn, mấy đứa nhỏ đều vây quanh bàn chảy nước miếng, vừa nhìn thấy bọn họ đã la hét ầm ĩ chạy đến.

Tiệc chúc mừng của đoàn số một được chuẩn bị rất phong phú, làm người nhà của đoàn số một và đoàn số hai thèm muốn chết, mấy đứa nhỏ trong nhà cũng la hét đòi ăn thịt.

“Ăn cơm thôi.”

Đoàn trường Tôn ra lệnh, mọi người lập tức ngồi xuống bàn bắt đầu ăn uống.

Thịt hấp mỡ màng thơm phức, nếu là kiếp trước thì Cung Linh Lung sẽ không ăn, nhưng hiện tại cô lại ăn vô cùng vui vẻ, mở to miệng cắn đi nửa miếng, ăn ngon lành, còn nói đùa với Hổ Tử ngồi ở bên cạnh: “Hổ Tử, dì có thể ăn một lần ba chén thịt hấp như thế này, con có thể ăn mấy chén?”

Hổ Tử cười hì hì nói: “Con có thể ăn năm chén.”

“Khoác lác.” Cung Linh Lung cười nhạo cậu bé.

“Con bớt nói quá đi.”

Vu Hỉ Mai cũng chọc con trai, còn nói chuyện xấu hổ của cậu bé: “Năm ngoái con về nhà ăn tết, ông nội thương con, lén để lại cho con một chén thịt riêng, lúc trên bàn cơm con lại ăn nửa chén, mới ăn một chén rưỡi thịt đã làm con chịu thua, còn chạy vào nhà vệ sinh suốt một đêm, lãng phí một chén rưỡi thịt ngon lành.”

“Mẹ, đang ăn cơm thì đừng nói đến nhà vệ sinh, đừng thô lỗ như thế, nói cái gì lịch sự hơn đi.” Hổ Tử nghiến răng nghiến lợi.

“Ui cha, bây giờ lại chê mẹ thô lỗ, lúc trước khi con còn nhỏ vừa ăn vừa ị, sao con không tự nói mình thô lỗ bất lịch sự đi.” Vu Hỉ Mai cười cãi nhau với cậu bé.

“Cha, cha quản lý vợ của mình đi chứ.”

Hổ Tử nói không lại mẹ, chỉ đành lôi cha của mình ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-480.html.]

Chính ủy Triệu đang ăn ngon lành, cũng không giúp đỡ cậu bé: “Con không khoác lác thì mẹ của con sẽ không nói xấu con.”

“Con khoác lác hồi nào chứ, con ăn hết năm chén thật mà.”

Con nít đều thích cậy mạnh, cậu bé kêu gào nói mình có thể ăn năm chén, mấy đứa nhỏ khác cũng la lên, tiếng đứa nào cũng siêu to, thật sự là khoác lác lên đến tận trời.

Bọn nhỏ khoác lác, Lục Tĩnh Xuyên lại cảm thấy vợ của anh không phải đang khoác lác, hiện tại cô thật sự có thể xử được ba chén thịt to.

Mỗi bàn có hai chén thịt hấp, chia ra mỗi người được hai miếng, anh gắp cho vợ ba miếng, anh thì ăn một miếng nhiều mỡ nhất, nhẹ nhàng nói với cô: “Ngày mai anh đi mua thịt, hấp hai chén to cho em ăn một mình.”

“Không cần, em đùa với Hổ Tử thôi.”

Cung Linh Lung cũng không muốn bị người ta bàn tán nói xấu, có lẽ mấy người nhà của đoàn số hai và đoàn số ba đã ghen ghét muốn c.h.ế.t rồi, nếu cô lại hấp hai chén thịt hấp ăn một mình, sau này chắc chắn sẽ bị người hẹp hòi thích ganh tị mách lẻo với cấp trên, lại vu oan cho bọn họ có vấn đề về tác phong nữa.

Thịt hấp ngày hôm nay là do Bạch Thủy Tiên làm các quân tẩu khác cũng đều đến giúp đỡ và học ách làm, phần thịt c.h.é.m xém thơm ngon mềm mại, ăn kèm với dưa muối vô cùng hoàn mỹ.

Mấy người Giang Vận cũng ăn ngấu nghiến miệng toàn là mỡ, cô ấy cảm thấy mình cũng có thể xử lý một hai chén, ăn xong hai miếng thịt phần mình rồi, lại thấp giọng nói với thầy: “Ông già, con muốn ăn thịt hấp này thường xuyên.”

Hàn Tế liếc nhìn cô ấy: “Con tự học làm đi.”

Thấy ông ấy không hiểu ý mình, Giang Vận có chút bất đắc dĩ nói: “Con muốn ăn của dì Bạch làm kìa.”

Hàn Tế cũng muốn ăn: “Lúc nãy khi Vãn Đường nấu thì con cũng có xem, đi về nhà thử làm vài lần, kiểu gì cũng nấu được thôi.”

Giang Vận nghiến răng, có chút “hận sắt không thành thép”, dùng âm thanh cực nhỏ nói: “Ông già, ông không cưới được vợ là đáng đời lắm.”

Hàn Tế: “Biến đi!”

Quý Duy ở bên cạnh nghe được rõ ràng, cười đến mức vai run run, lén giơ ngón tay cái cho tiểu sư muội.

Loading...