Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 467
Cập nhật lúc: 2024-11-15 08:26:26
Lượt xem: 29
Sáng sớm Cung Linh Lung vẫn đến đơn vị đi làm như bình thường, nghe các đồng nghiệp cập nhật tình hình mới nhất của nhà họ Tiết.
Sau khi bà già họ Tiết kia c.h.ế.t đi, vẫn luôn bỏ xác trong nhà xác của bệnh viện, hiện tại là mùa hè nóng nực, nhiệt độ quá cao, nếu để lâu thêm nữa sẽ bốc mùi thối, người nhà họ Tiết đã sắp xếp sáng nay sẽ mang bà ta đi hỏa táng.
Tiết Hải Huy đã chuyển hộ khẩu của cha mẹ lên kinh đô từ lâu rồi, cũng cắt đứt liên lạc với quê quán, không có ý định mang tro cốt của mẹ về quê ang tán, cũng không muốn an táng ở thành phố Hán, dự định sẽ mang về kinh đô, chọn một nghĩa địa công cộng để an táng.
Trong khoảng thời gian này tất cả mọi người nhà họ Tiết đều đang ở trong bệnh viện chăm sóc bệnh nhân, lại còn phải phối hợp với quá trình điều tra của đồn công an và các đơn vị khác, người nào cũng mệt mỏi đến kiệt quệ.
Mấy ngày nay Tiết Hải Huy cũng chỉ nghỉ ngơi được hai ba tiếng đồng hồ, ông ta vốn dĩ có một mái tóc đen nhánh, nhưng chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, trên đầu ông ta đã xuất hiện rất nhiều tóc bạc, sắc mặt cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi tiều tụy hơn trước kia.
Cung Linh Lung tranh thủ giờ nghỉ trưa chạy đến, lúc này người nhà họ Tiết vừa mới ăn cơm trưa xong, Tiết Hải Huy lại giao một ít việc cho mấy đứa cháu, sau đó đứng dậy đi vào trong phòng bệnh nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian này người nhà họ Tiết đều sống ở bệnh viện, nơi này có công an và đồng chí ủy ban cách mạng thay phiên canh gác, so ra thì an toàn hơn nơi khác rất nhiều.
“Đồng chí, tôi là nhân viên khoa dược phẩm, họ Ổ, đến đây đưa thuốc mà bác sĩ kê đơn đến.”
Cung Linh Lung vừa mới đi theo mấy người Tiết Vĩ Dân đi đến phòng bọn họ, nghe mấy người này nói chuyện trong chốc lát, vừa đi ra đã nhìn thấy một đồng chí nam tuổi trung niên mặc áo blouse trắng, mang mắt kính đến đưa thuốc, bên chân ông ấy còn có một chiếc xe đẩy, trên xe đẩy có vài cái hộp to đựng thuốc và vật dụng y khoa.
Đồng chí đứng canh ở cửa kiểm tra giấy chứng nhận của ông ấy, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới cho phép ông ấy đi vào hành lang của khu nằm viện.
Người đàn ông này đẩy xe đi ngang qua bên người Cung Linh Lung, ông ấy có dáng người rất cao, cơ thể có hơi gầy, áo blouse khoác trên người bay phần phật theo gió, trông không được vừa người cho lắm.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì, khi ông ấy đi lướt qua người cô, tim Cung Linh Lung lại đột nhiên đập nhanh hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-467.html.]
Mà đối phương hình như cũng cảm nhận được cảm giác này, chân hơi khựng lại, nhíu mày.
Chỉ tạm dừng lại trong nháy mắt, Cung Linh Lung cũng chú ý nhìn thấy màu da ở phần cằm và cổ của ông ấy không giống nhau, da mặt còn có chút cứng ngắc.
Lúc này cô mới phát hiện, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì một đôi mắt sắc bén như băng sương đã nhìn thẳng về phía chỗ cô đang đứng.
Cung Linh Lung “có tật giật mình”, cơ thể lập tức căng cứng, không dám nhúc nhích chút nào, nín thở, thậm chí còn không dám thở mạnh tí nào.
“Ông ấy nhìn thấy mình sao?”
Cung Linh Lung hoảng loạn muốn chết, tim đập thình thịch còn nhanh hơn lúc này, “thình thịch, thình thịch” giống như tiếng trống trận.
Người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào chỗ cô đang đứng, cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, lại cẩn thận nhìn xung quanh, dùng một tay xoa nghe ngực, sau đó giả vờ như không có chuyện gì mà tiếp tục đi về phía trước.
Ông ấy vừa đi, Cung Linh Lung thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng thả lỏng lại.
Cung Linh Lung cũng chú ý thấy động tác xoa n.g.ự.c của ông ấy, cũng theo bản năng duỗi tay phủ lên trái tim mình, nhíu đôi mày xinh đẹp: “Lúc nãy ông ấy cũng có cảm giác giống mình sao?”
Không có ai trả lời cô, người đàn ông ở đằng trước đã đẩy xe nhỏ tiếp tục đi về phía trước.
Cung Linh Lung lập tức đuổi sát theo phía sau, lần này cô không dám đi theo bên cạnh, chỉ theo đuôi ở khoảng cách không xa không gần.
Ông ấy đẩy đồ đạc đưa đến phòng dược phẩm, cửa phòng rửa mặt ở bên cạnh đột nhiên bị mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc quần áo điều dưỡng đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thẳng ông ấy âm thầm gật đầu, sau đó bưng theo chậu nước rời đi.
Người đàn ông kia gõ cửa phòng dược phẩm, đứng ở bên ngoài gọi: “Đồng chí, làm phiền mở cửa, tôi đến đưa thuốc.”