Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 421
Cập nhật lúc: 2024-11-14 13:38:57
Lượt xem: 21
“Hồng Nhi, con cũng đã biết tình hình trong nhà rồi đó, nhà của chúng ta đang bị người ta theo dõi, hai vợ chồng con nhất định phải dạy dỗ Nguyên Hồng cho tốt, trong khoảng thời gian này nhất định không thể xảy ra chuyện xấu gì nữa.” Trước kia ông già họ Tiết rất cũng chiều dung túng cho cháu ngoại, hiện tại lại hối hận vì không giáo dục cháu ngoại cho đàng hoàng, để anh ta bước lên con đường sai trái.
“Cha, con biết rồi.”
Lúc nãy ở trong nhà Tiết Hải Hồng cũng đã nói với con trai rồi, chồng của bà ta cũng đang ở trong nhà dạy dỗ, chẳng qua bà ta cũng không biết con trai có nghe lọt tai hay không.
Bà ta mới vừa dọn mớ đồ ăn mình mang đến lên bàn, gọi hai ông bà cụ đến đây ăn cơm, bưng một chén canh đi đút cho Tiết Hải Lâm đang mở to mắt, lại hỏi cha me: “Cha mẹ, chừng nào thì anh hai mới đến.”
“Nó không có nói rõ.” Bà già họ Tiết thở dài nói.
Hôm nay Bạch Thủy Tiên lại đến thành phố, đầu tiên là đi gửi bản thảo phiên dịch mà bà đã làm được trong mấy ngày nay đi, lại đến bệnh viện hỏi thăm tin tức, lặng lẽ đi ngang qua cửa, vô tình nghe được hai ông bà già họ Tiết nói chuyện với Tiết Hải Hồng.
Nghe tin Tiết Hải Huy sẽ đến thành phố Hán, bà âm thầm siết c.h.ặ.t t.a.y lại, sâu bên trong đôi mắt đẹp nổi lên nỗi hận thù dày đặc, đứng lại nghe xong mấy câu đó rồi lập tức rời đi.
Bạch Thủy Tiên đi đến văn phòng của con gái, thấy cô không có ở trong đó, chỉ có chủ nhiệm Dương ở bên trong, gõ cửa cười nhạt hỏi: “Chủ nhiệm Dương.”
“Đồng chí Bạch, chị đến đúng lúc lắm, Linh Lung có hơi khó chịu, lúc nãy ngồi ở đây còn buồn nôn nữa.” Chủ nhiệm Dương vội vàng nói cho cô.
“Hửm? Nôn?”
Bạch Thủy Tiên lập tức nhíu mày lại: “Chủ nhiệm Dương, Linh Lung đã đến phòng y tế rồi hả?”
“Không có, lúc nãy cô ấy đột nhiên buồn nôn, làm dơ giày, đã đi đổi giày rồi.” Chủ nhiệm Dương chỉ vào kho hàng ở phía sau.
“Được rồi, để tôi qua đó xem thử, cảm ơn chủ nhiệm Dương.” Bạch Thủy Tiên nói xong lập tức xoay người rời đi.
Chủ nhiệm Dương gọi bà lại: “Đồng chí Bạch, lúc sáng có một bác tài lái xe đến đưa vật tư không cẩn thận té bị thương, chảy không ít máu, Linh Lung nhìn thấy m.á.u mới cảm thấy buồn nôn, tôi cảm thấy không ổn lắm, chị dẫn cô ấy đến bệnh viện khám thử đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-421.html.]
“Nhìn thấy m.á.u thì buồn nôn?”
Bạch Thủy Tiên nhớ bình thường cô cũng không sợ máu, lại nghĩ đến khoảng thời gian này sức ăn của cô tăng lên rất nhiều, ăn uống ngon miệng, nửa đêm còn thường xuyên đói đến mức phải bò dậy kiếm đồ ăn, còn có rất nhiều hành vi khác thường khác.
Trong đầu bà chợt lóe lên thứ gì đó: “Ui cha, chắc là con bé này mang thai rồi.”
Cung Linh Lung vừa mới giặt sạch đôi giày bị bẩn, thấy mẹ đến cười hỏi: “Mẹ, mẹ gửi đồ rồi hả?”
“Gửi ra.”
Bạch Thủy Tiên chạy đến trước mặt cô, bắt lấy cổ tay của cô, hai ngón tay đặt trên mạch đập của cô, ngoài miệng lại hỏi: “Linh Lung, lần kinh nguyệt cuối cùng của con là lúc nào?”
Cung Linh Lung sửng sốt, cúi đầu nhìn động tác bắt mạch của mẹ, ý tưởng gì nào đột nhiên nảy lên trong đầu, đầu óc c.h.ế.t máy, trố mắt ra đó.
“Con đó, con mang thai hơn một tháng rồi.”
Bạch Thủy Tiên nhanh chóng chẩn đoán chính xác, duỗi ta vỗ lên người cô, cười vô cùng bất đắc dĩ: “Con đó, con cũng vô tâm thật, kinh nguyện đến muộn lâu như thế mà còn không nhớ đến, mấy ngày nay còn lái xe cứu tế khiêng vật nặng, may mà con khỏe mạnh, thai cũng rất ổn.”
Cung Linh Lung hoàn toàn ngơ ngác, toàn thân căng chặt cứng đờ, một lúc lâu sau mới duỗi tay vuốt bụng, ngơ ngác hỏi: “Mẹ, ý mẹ là con mang thai rồi hả?”
“Đúng vậy, mang thai, ít nhất đã một tháng rưỡi.”
Bạch Thủy Tiên nghĩ đến chuyện mình sắp sửa có cháu, cực kỳ vui vẻ: “Cơ thể con rất khỏe mạnh, trong khoảng thời gian này lại ăn uống đủ chất đủ dinh dưỡng, mẹ mới bắt mạch thấy thai vẫn rất ổn định, bé con khỏe mạnh.”
Từ kiếp trước đến kiếp này, đây là lần đầu tiên Cung Linh Lung mang thai, hiện tại cô hồi hộp lo lắng đến mức không nói nên lời, tay đặt lên bụng, ngơ ngác hỏi: “Mẹ, con có được đi lại không?”
“Được nhiên là được đi rồi.”