Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 408
Cập nhật lúc: 2024-11-14 13:32:53
Lượt xem: 40
Thấy Tiết Hải Lâm đứng ở bên cạnh cũng không hề từ chối, chỉ biết cúi đầu hút thuốc, Bành Ngọc Ni lại càng thêm thất vọng tràn trề, lạnh nhạt nói: “Sáng ngày mai đi làm thủ tục, tài sản gì đó cũng không cần phải phân chia.”
“Ngọc Ni, hiện tại trong nhà đã đủ nhiều chuyện rồi, em đừng có quậy nữa.” Tiết Hải Lâm chỉ cảm thấy bà ta đang nổi giận.
“Tôi không có kiếm chuyện với ông, sau này cũng sẽ không kiếm chuyện với ông nữa, ông không cần ngày nào cũng mắng tôi là bà điên, tôi cũng sẽ không chạy đến trước mặt ông nổi điên nữa.”
Bành Ngọc Ni nói xong lập tức rời đi, đi đến cửa cầu thang, lại nói với con trai: “Vĩ Kỳ, con gọi điện thoại cho ông ngoại và mấy cậu của con, bảo bọn họ đến đây, mẹ có việc cần bọn họ giúp.”
Bà ta đã hạ quyết tâm muốn ly hôn, vậy sẽ có một số việc không thể cho nhà họ Tiết nhúng tay vào, chỉ đành gọi nhà mẹ đẻ đến giúp đỡ.
Thấy bà ta không giống như nói đùa, mà là chơi thật, bà già họ Tiết lập tức đứng lên: “Ngọc Ni, con làm cái gì thế, trong nhà đã có một đống chuyện rồi, con còn đòi ly hôn làm cái gì nữa, ly hôn mất mặt biết bao nhiêu, con còn không cảm thấy mất mặt à.”
Thật ra Bành Ngọc Ni vẫn luôn rất ghét bà mẹ chồng này, rất ghét dáng vẻ chanh chua của mụ già này, bình thường bà ta hiền hòa với mụ già này cũng chỉ là vì nể mặt em chồng Tiết Hải Huy mà thôi.
Thấy mụ già này vẫn còn đang trách mắng mình, bà ta lạnh lùng trả lời: “Con trai của bà tằng tịu dang díu với người khác, lêu lỏng với con hồ ly dâm đãng kia sinh ra đứa con hoang, ông ta không cảm thấy mất mặt thì tôi có gì phải sợ chứ.”
Tiết Vĩ Dân cảm thấy mấy người bọn họ lại chuẩn bị cãi nhau, đứng lên hỏi: “Mẹ, mẹ nghiêm túc sao?”
“Vĩ Dân, mẹ nghiêm túc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-408.html.]
“Mấy năm nay, vì ba anh em bọn con, vì danh tiếng của nhà họ Tiết và nhà họ Bành, mẹ buộc bản thân phải nuốt hết toàn bộ đắng cay vào trong bụng. Cho dù là sáng sớm hôm trước thì mẹ vẫn cứ cố đè lửa giận xuống, cùng cha của con diễn kịch, chừa mặt mũi và tôn nghiêm cho ông ta.”
“Lần này chú út thím út của con ngu xuẩn xảy ra chuyện, mẹ cũng bị bọn họ liên lụy, nhưng mà từ đầu đến giờ cha của con chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cứu mẹ, cả ngày đều chạy ngược chạy xuôi vì gia đình em mình. Hôm nay mẹ có thể bình yên quay về nhà, chủ yếu là do ông ngoại và cậu của con giúp đỡ, chuyện này mẹ biết rất rõ.
“Trong lòng ông ta chỉ có mình ông ta, chỉ có người nhà họ Tiết, còn có con hồ ly tinh dâm đãng và đứa con hoang kia, không có mẹ, cũng không có mấy đứa.”
“Cuộc hôn nhân như thế này thì không cần thiết phải duy trì nữa, mẹ thật sự rất mệt, cũng không muốn bị ông ta sỉ nhục nữa.”
“Mấy đứa đều lớn hết rồi, ở trong lòng mẹ, mấy đứa đều là những đứa con rất tài giỏi, sau này các con phải nâng đỡ giúp đỡ lẫn nhau, ba anh em phải yêu thương, tôn trọng nhau.”
Nói đến đây, Bành Ngọc Ni hơi tạm dừng, lại thở dài thườn thượt nói: “Vĩ Dân, Vĩ Kỳ, Từ Tư, tuy rằng lần này mẹ thoát được, nhưng cũng không thể nào quay về làm việc được nữa, ngày mai mẹ sẽ chủ động từ chức, nếu tương lai việc này có liên lụy đến mẹ thì mẹ cũng sẽ không liên lụy đến ba đứa.”
“Mẹ!”
Ba anh em Tiết Vĩ Dân nghe những lời giống hệt như di ngôn của bà ta, trong lòng vừa khó chịu lại vừa hoảng hốt.
“Ba đứa đều là con do mẹ mang thai mười tháng mới sinh ra, là do mẹ dọn phân dọn nước tiểu nuôi lớn, ba đứa còn quan trọng hơn cả tính mạng của mẹ, đến thời khắc quan trọng, mẹ sẽ dùng mạng của mẹ để bảo vệ các con.”
Về phương diện bảo vệ con cái, thái độ của Bành Ngọc Ni thật sự rất kiên quyết mắt rưng rưng, dạy dỗ cho bọn họ ngay trước mặt cha mẹ chồng và chồng mình: “Vĩ Dân, Vĩ Kỳ, Tư Tư, cuộc đời này mẹ đã quá thất bại, mẹ dùng chính kinh nghiệm cuộc đời của mẹ để dạy dỗ ba đứa một câu. Ngoại trừ chính mình ra thì đừng tin tưởng và ỷ lại bất cứ người nào khác, bao gồm cả những người cùng chung dòng m.á.u với con.”
Bà ta nói như thế chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Tiết Hải Lâm, mặt ông ta đen như mực, nhưng lại không nói nên lời bất cứ lời phản bác nào, thậm chí còn không có can đảm đi xem ánh mắt thất vọng của mấy đứa con trai con gái.