Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-07 10:34:24
Lượt xem: 140
Đồng chí Phan Kim Liên kia có gương mặt cũng không tệ lắm, cô ta rất để ý đến buổi xem mắt ngày hôm nay, còn cố ý đi trang điểm, trên mặt ít nhất đắp lên hai trăm gram phấn, miệng bôi đỏ chóe như hai cây lạp xưởng, hai b.í.m tóc cột đầy dây cột tóc đủ màu, giọng điệu nũng nịu nói: “Anh Khánh, xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.”
Giọng điệu õng ẹo của cô ta làm Bạch Linh Lung giật thót mình nổi da gà đầy người, toàn thân cũng nhịn không được rùng mình.
Anh Khánh?
Khóe miệng Bạch Linh Lung co giật, âm thầm nói thầm: “Đừng có nói anh chàng kia họ Tây Môn đó nha?”
Lục Tĩnh Xuyên ngồi đối diện lúc nãy cũng nhìn thoáng qua bên cạnh, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi, lực chú ý đều dồn vào cô gái đang coi mắt với anh, lúc nãy cũng đã nhìn thấy toàn bộ vẻ mặt và các hành vi nhỏ của cô.
Anh đang cảm thán cô gái này thật sự quá thú vị thì lại nghe cô nói như thế, hơi mím môi, nâng ly trà lên che khuất ý cười trên khóe miệng.
“Khụ khụ...”
Lúc này Bạch Linh Lung mới lấy lại tinh thần, cô vẫn còn đang coi mắt mà, không thể đi hóng chuyện của bàn kế bên được, đây là không tôn trọng đối tượng coi mắt.
“Cô muốn uống gì?” Lục Tĩnh Xuyên mở miệng hỏi.
“Nước trà là được.”
Bạch Linh Lung thuận miệng trả lời, nhưng đúng lúc này bụng lại không lễ phép “ọt ọt” tạo phản, cô hiếm khi mà lộ ra một chút xấu hổ: “Ngại quá, lúc nãy tôi đi quá vội vàng, còn chưa kịp ăn sáng.”
Lục Tĩnh Xuyên hơi cong khóe môi, rót trà cho cô, vừa hỏi: “Sữa đậu nành bánh quẩy, có được không?”
“Được, cảm ơn.”
Bạch Linh Lung hào phóng cảm ơn, nhưng mà không định để anh trả tiền, cô thò tay vào túi lấy phiếu lương thực và tiền ra.
Lục Tĩnh Xuyên đưa trà nóng đến trước mặt cô, trước khi cô kịp đưa tiền và phiếu lương thực qua, anh đã đứng lên sải chân dài đi mua bữa sáng cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-4.html.]
Anh nhanh chóng bưng bánh quẩy sữa đậu nành đến, trước khi cô đưa tiền qua đã nói: “Cô ăn trước đi.”
Bạch Linh Lung cũng không khách sáo, cô thật sự rất đói bụng, tối hôm qua nguyên chủ còn chưa ăn cơm chiều, sáng nay cô cũng chưa kịp ăn sáng, đến cả miếng nước còn chưa kịp uống, hiện tại vừa đói vừa khát.
Chuyện khác cứ chờ một chút lại nói, cứ ăn uống no đủ trước đã.
“Lúc nãy cô nói cô là người huyện Dương sao?"
Lục Tĩnh Xuyên có ấn tượng không tồi với cô gái này, cảm thấy người mà dì thích chắc chắn cũng sẽ không kém, muốn hiểu biết nhiều hơn, cho nên mới chủ động mở miệng.
Bạch Linh Lung vừa ăn vừa gật đầu, nuốt bánh quẩy trong miệng xong mới trả lời: “Đúng vậy, quê quán ở huyện Dương, ngày hôm qua mới đến thành phố Đàm.”
Lục Tĩnh Xuyên cũng vừa mới đến thành phố Đàm ngày hôm qua, lần này anh đi nghỉ phép, cố ý đến đây thăm dì và dượng, tiếp tục nói: “Dì của tôi đã nói thông tin của tôi cho cô biết chưa?”
“Dì của anh?”
Bạch Linh Lung hơi sửng sốt, nhớ đến bà mối trong bệnh viện, cười nói: “Thì ra người kia là dì của anh à, bà ấy chỉ nói cho tôi biết chiều cao, gương mặt và cách ăn mặc của anh thôi, lúc nãy còn giục tôi đến đây nhanh lên, tôi cũng chưa kịp hỏi thăm cẩn thận đã chạy đến rồi.”
Lúc cô cười sẽ có hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, xinh đẹp trong sáng lại không mất đi vẻ linh động, hai mắt chứa đầy ánh sáng lộng lẫy, lúc này ý cười xinh đẹp đang di chuyển trong mắt.
Lục Tĩnh Xuyên chỉ cảm thấy hiện tại có một dòng điện xuyên thấu qua cơ thể của anh, linh hồn kiên định đã trải qua rèn luyện vô số lần rời khỏi cơ thể.
Bất ngờ mà dì sắp xếp cho anh thật sự quá lớn, anh nhất định phải bắt lấy nó.
Trong lòng đã quyết định, Lục Tĩnh Xuyên lập tức trịnh trọng giới thiệu: “Đồng chí Bạch Linh Lung, tôi là một quân nhân, cấp bậc là phó đoàn trưởng, chưa lập gia đình, chưa có bạn gái.”
“Hiện trạng gia đình cũng không quá phức tạp, cha mẹ đã ly hôn nhiều năm, tôi còn có một người em trai, hai anh em chúng tôi đều sống chung với mẹ. Mẹ của tôi và em trai đều làm việc trong cục công an, cha tôi thì làm việc ở cục thủy lợi, đã tái hôn, bình thường tôi không thường tiếp xúc với ông ấy, nhưng tiếp xúc với ông bà nội và các cô chú bác bên nội nhiều hơn.”
Bạch Linh Lung nghe anh giới thiệu xong, có hơi ngơ ngác, cũng phát hiện ra có gì đó không đúng rồi, không phải bà mối kia nói gia đình của đối tượng xem mắt là công nhân chính thức trong xưởng quốc doanh sao?