Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 392
Cập nhật lúc: 2024-11-14 13:25:30
Lượt xem: 22
Sáng sớm hôm sau Cung Linh Lung đến đơn vị đi làm, cô vừa mới khiêng các hồ sơ chồng chất mấy ngày nay vào văn phòng thì bí thư Nghiêm đã đến tìm cô: “Cung Linh Lung, phó thị trưởng Tiết tìm cô, cô đến văn phòng tôi đi.”
Vừa nghe nói Tiết Hải Lâm đến, Cung Linh Lung lập tức thay đổi sắc mặt ngay, lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, cố ý nổi giận nói: “Bọn họ còn chưa chịu thôi nữa hả?”
“Linh Lung, sao thế?” Chủ nhiệm Dương vội hỏi.
“Chủ nhiệm Dương, đợi lát nữa tôi lại nói cho cô nghe.”
Cung Linh Lung xụ mặt chạy đi, thấy bí thư Nghiêm đang dùng ánh mắt đánh giá nhìn cô, cô chủ động nói cho ông ấy: “Bí thư Nghiêm, ngày hôm qua có một tên lưu manh ghê tởm đáng khinh dám sàm sỡ mẹ tôi, lúc đó tôi nhịn không được đánh tên khốn đó một trận, sau đó mới biết được ông ta là phó chủ nhiệm của xưởng sản xuất nhà máy dệt, người đó còn là bạn của chủ nhiệm Bành.”
Văn phòng của bí thư Nghiêm ở đối diện, trong lúc nói chuyện thì hai người đã đi đến cửa, ông ấy gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó mở cửa đi vào.
Tiết Hải Lâm ngồi trong văn phòng, thấy cô đến chủ động mở miệng nói: “Đồng chí Cung Linh Lung, tôi đã nghe nói chuyện xảy ra ở viện điều dưỡng ngày hôm qua rồi, tôi thay mặt vợ Bành Ngọc Ni của tôi xin lỗi cô và mẹ của cô.”
“Phó thị trưởng Tiết, chuyện này không liên quan gì đến ông, ông không cần phải xin lỗi.”
Bình thường khi nói chuyện với lãnh đạo, Cung Linh Lung đều sẽ dùng từ ngữ kính trọng, nhưng cô không tôn kính đám người nhà họ Tiết này nổi, thái độ còn cực kỳ lạnh nhạt: “Phó thị trưởng Tiết, ngày hôm qua tôi về nhà đã hỏi thăm mẹ tôi cẩn thận rồi, bà ấy ở viện điều dưỡng làm việc chưa bao giờ tranh cãi gây gổ với bất cứ ai, cho dù mấy ngày trước Vu Nam làm bà ấy bị bỏng, bà ấy cũng chưa từng đi kiếm chuyện với đối phương, thậm chí còn chưa từng nói nặng câu nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-392.html.]
“Trong lúc mẹ của tôi chăm sóc mẹ vợ của ông cũng đều tận tâm tận lực, làm việc chưa bao giờ có sai sót gì, lúc nói chuyện cũng cẩn thận chưa từng đắc tội người nào, mẹ tôi thật sự không biết mình đã làm gì lại chọc chủ nhiệm Bành khó chịu.”
“Còn chuyện ngày hôm qua chủ nhiệm Bành nói bà ta muốn tốt cho mẹ tôi nên mới có lòng tốt giới thiệu đối tượng, câu này nói ra lừa mấy đứa con nít ba tuổi thì được, không thể lừa được tôi.”
“Tôi chưa từng đi điều tra người đàn ông mà bà ta giới thiệu cho mẹ tôi, nhưng chỉ cần nhìn cách ông ta táy máy tay chân chơi lưu manh chặn đường mẹ tôi là biết ngay ông ta chẳng phải thứ tốt lành gì. Mẹ của tôi cũng từng từ chối rất thẳng thừng, nhưng chủ nhiệm Bành lại vẫn cứ tự cho mình là đúng mà nhúng tay vào chuyện đời tư của mẹ tôi, bà ta làm như thế thật sự là rất quá đáng.”
Nghe cô chỉ trích, sắc mặt của Tiết Hải Lâm cũng không thay đổi, còn nói: “Đúng là việc này vợ của tôi hơi quá đáng, hiện tại còn làm hại mẹ của cô mất việc, tôi đã mắng vợ tôi rồi, sau này sẽ bảo em ấy đến đây đích thân xin lỗi hai mẹ con cô.”
“Phó thị trưởng Tiết, xin lỗi thì miễn đi.”
“Tối hôm qua tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, tôi cảm thấy có lẽ hai mẹ con chúng tôi trời sinh không hợp với đám bà con họ hàng nhà họ Bành, nhà họ Mạnh và nhà họ Vu.”
“Tôi vừa mới kết hôn thì Mạnh Hiểu Dĩnh tự nhiên chạy đến kiếm chuyện, cô ta tự gây chuyện lại lôi tôi ra làm túi trút giận ăn hiếp.”
“Khoảng thời gian trước Mạnh Hiểu Dĩnh bị người ta đánh, mẹ của cô ta chả có chứng cứ gì lại muốn đổ tội này lên đầu tôi, sau này điều tra rõ ràng ra là chẳng liên quan gì đến tôi, cũng không hề thấy bà ta đến đây nói xin lỗi tôi câu nào.”
“Chuyện ngày hôm qua thì tôi cũng không cần phải nói lại nữa.”
“Hai mẹ con chúng tôi tự nhận là chẳng hề gây chuyện thị phi, bình thường làm việc cũng rất chuyên nghiệp, tôi nóng tính hơn mẹ tôi nhiều, nhưng cũng chưa bao giờ chủ động cãi nhau với các đồng nghiệp trong đơn vị. Nhưng mà mấy bà con họ hàng nhà vợ ông cứ kiếm chuyện với chúng tôi hết lần này đến lần khác, chúng tôi chơi không lại bọn họ, nhưng chúng tôi trốn được.”