Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 388
Cập nhật lúc: 2024-11-14 13:22:15
Lượt xem: 32
Cung Linh Lung đã nghe hiểu, cô cũng không phản đối chuyện mẹ tái hôn, nhưng mà Bành Ngọc Ni rõ ràng chẳng có ý tốt gì.
Cô tiến lên phía trước một bước kéo mẹ ra sau lưng mình, đối diện với hai mẹ con nhà họ Bành, giọng điệu lạnh nhạt hỏi lại: “Chủ nhiệm Bành, bà rảnh rỗi lắm hả?”
Bành Ngọc Ni nhíu mày lại, cực kỳ khó chịu với thái độ của cô, lại bắt đầu giở giọng quan: “Cung Linh Lung, cô dùng thái độ này để nói chuyện với lãnh đạo cấp trên của mình sao?”
“Chủ nhiệm Bành, tôi kiến nghị bà đừng có mà giở giọng quan với tôi, tôi thuộc về bộ phận dân chính, lãnh đạo cấp trên của tôi là chủ nhiệm Dương Mạn Vinh, từ sau khi tôi gia nhập vào đơn vị đến bây giờ lãnh đạo cấp trên và lãnh đạo bộ phận của tôi chưa bao giờ giở giọng điệu nhà quan với tôi.”
Khí thế của Cung Linh Lung cũng chẳng thua kém gì bà ta, cô đi làm cũng đã được hai tháng, đã nghe nói Bành Ngọc Ni không ưa chủ nhiệm Dương từ lâu rồi, Bành Ngọc Ni ỷ vào nhà mẹ đẻ và chồng mình, rất thường đi kiếm chuyện cản trở chủ nhiệm Dương, còn cố ý đi kiếm chuyện trong phương diện công việc, cố ý kéo dài thời gian phê duyệt số lượng vật tư quyên tặng.
“Đập chứa nước ở huyện Tân Giang bị vỡ đê, gần mười vạn người dân trôi dạt khắp nơi, toàn bộ bộ phận dân chính chúng tôi, từ lãnh đạo đến công nhân viên bình thường đều nhanh chóng chạy đến hiện trường tai nạn chi viện, liều c.h.ế.t mệt sống đưa vật tư đi cứu viện, không có ai rảnh rỗi đi quan tâm đến chuyện nhà mình.”
“Chủ nhiệm Bành, còn bộ phận của bà thì khác, bà làm lãnh đạo lại có thể rời khỏi cương vị trong giờ làm việc để xử lý chuyện trong nhà, còn có thời gian rảnh đi làm mai giới thiệu đối tượng cho mẹ của tôi, đích thân đưa sự quan tâm của bà đến gia đình của một công nhân viên bình thường như tôi nữa chứ.”
“Bà vừa làm việc lại còn vừa quan tâm chăm sóc cho công nhân viên cẩn thận, tôi xin cảm ơn tấm lòng tốt của bà, ngày mai tôi nhất định sẽ viết một bức thư cảm ơn gửi đến hội đồng bí thư.”
Cô vừa nói ra những lời này, Bành Ngọc Ni lập tức thay đổi sắc mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-388.html.]
Bà cụ Bành cũng nhíu mày, vội vàng đứng ra giảng hòa: “Đồng chí Tiểu Cung, việc này chỉ là hiểu lầm thôi, đều là do bộ xương già của tôi không còn xài được nữa, chiều nay toàn thân cảm thấy đau đớn khó chịu cho nên mới gọi điện thoại đột xuất bảo con gái tôi xin nghỉ đưa tôi đến bệnh viện, trên đường đến đây nó trùng hợp gặp được phó chủ nhiệm Liêu, cho nên mới nhờ cậu ấy đến giúp đỡ.”
“Bà cụ, tôi tin lời bà, tin rằng bà không nói dối.”
Cung Linh Lung cũng tiếp lời bà ta, nhưng mà biểu cảm lại không hề thay đổi chút nào, tiếp tục nói: “Lúc nãy mẹ của tôi cũng đã tỏ rõ thái độ rồi, phiền bà cụ và chủ nhiệm Bành dẹp lòng tốt của hai người sang một bên đi. Còn người đàn ông mà chủ nhiệm Bành dẫn đến này, tôi không quan tâm ông ta có thân phận như thế nào, lúc nãy tôi tận mắt nhìn thấy hành vi cử chỉ của ông ta không đúng, hôm nay tôi nể mặt hai người, sẽ không bắt ông ta đến đồn công an kiện ông ta về tội lưu manh.”
Còn chuyện cô đánh ông ta bị thương thì cô không hề nhắc đến.
Liêu Hữu Dân bị đánh rất nặng, trên mặt hằn rõ mấy vệt đỏ, hai chân cũng bị cô đạp cho vài cái rất mạnh, hiện tại phải dựa vào cây mới có thể đứng vững được.
Đây là lần đầu tiên trong đời ông ta bị người ta đánh, còn đánh mạnh như thế, mấy người bọn họ cãi nhau cũng không nhỏ, ông ta đều nghe rõ, lập tức hận đến ngứa răng, nhưng mà lại không dám xen lời vào.
Hai mẹ con nhà họ Bành cũng bị thái độ của Cung Linh Lung chọc cho tức muốn chết, nhưng cô vẫn còn chưa nói xong: “Chủ nhiệm Bành, nể tình xuất phát điểm của bà là tốt, việc ngày hôm nay coi như là bỏ qua. Nhưng mà người bà mang đến thật sự có hành vi quá không đứng đắn, ông ta là cán bộ quốc gia mà lại không thèm để ý đến suy nghĩ của đồng chí nữ, cưỡng ép dồn người ta vào góc táy máy tay chân, nếu bà quen ông ta, tôi kiến nghị bà nên tranh thủ thời gian dạy dỗ đối phương lại đi.”
“Hai mẹ con chúng tôi tốt bụng dễ nói chuyện, nhưng mà chưa chắc gì những đồng chí nữ khác cũng dễ nói chuyện như thế, sau này nếu ông ta lại tái phạm, chỉ e là khó tránh khỏi ăn đậu phộng.”
Một cục tức nghẹn trong cổ họng của Bành Ngọc Ni, lên không được xuống cũng không xong, hiện tại cuối cùng bà ta cũng hiểu được cảm giác bực bội của hai mẹ con Tiếu Hồng Mai khi bị cô chèn ép rồi.