Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 384
Cập nhật lúc: 2024-11-14 13:19:37
Lượt xem: 17
Cung Linh Lung đang định mở miệng nói chuyện, đột nhiên tinh mắt nhìn thấy đứa nhỏ kia lặng lẽ kéo góc áo của người đàn ông phía sau, lập tức hiểu được, vội nói cho cô ấy: “Giang Vận, người phụ nữ và đứa bé kia là người cùng một phe với bọn bắt cóc, đứa bé kia không phải con nít.”
“Hửm? Không phải con nít?” Giang Vận híp mắt lại.
“Chu Nho.”
Sau khi Cung Linh Lung đã xác định thì một quân nhân khác cũng phát hiện ra.
Bốn người bọn họ gần như rút s.ú.n.g ra cùng một lúc, Giang Vận cũng ra lệnh cho mấy người Cung Linh Lung: “Tất cả mọi người lên xe.”
“Được rồi.”
Sáu người bọn họ không muốn ảnh hưởng đến bọn họ, lập tức xoay người leo lên xe cửa mình.
Mà đám ăn cướp ở bên cạnh thấy bọn họ rút s.ú.n.g ra, biểu cảm đều lộ rõ vẻ luống cuống, nhất là người phụ nữ bị khống chế kia.
Thấy mấy người Giang Vận cầm s.ú.n.g đến gần, đám ăn cướp đành phải lui ra sau, người phụ nữ kia hét ầm lên: “Đồng chí quân nhân, đừng bắn, bọn họ sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t hai mẹ con chúng tôi đó, đừng bắn.”
Mấy người đàn ông kia cũng phố hợp kề sát d.a.o găm lên cổ hai mẹ con, người đàn ông cường tráng la to cảnh cáo: “Không được lại đây, bọn mày mà còn nhúc nhích nữa thì tao g.i.ế.c c.h.ế.t chúng nó.”
“Muốn g.i.ế.c thì g.i.ế.c đi, nhanh lên, đừng có rề rà chậm chạp.”
Giang Vận chĩa thẳng s.ú.n.g vào giữa mày của tên chu nho kia, còn nói: “Nếu anh không g.i.ế.c thì tôi sẽ giết.”
Chu nho giả vờ bị bắt cóc sợ đến mức toàn thân căng thẳng, lúc trước tên này còn phối hợp la hét vài câu, hiện tại lại không dám nói thêm tiếng nào, một bàn tay còn căng thẳng túm chặt góc áo của người đàn ông kia.
Lúc này Giang Vận cũng nhìn thấy rõ hành vi của tên này, hừ lạnh nói: “Ăn cướp mà còn dám cướp cả vật tư cứu tế, lá gan của mấy người đúng là không nhỏ.”
Lúc trước cô ấy còn lo lắng cho con tin, hiện tại sau khi xác định bọn họ là đồng bọn, Giang Vận cũng không nói nhiều với bọn họ, là người đầu tiên nổ súng, b.ắ.n thẳng vào cánh tay của người đàn ông cười tráng kia, g.i.ế.c gà dọa khỉ.
Tiếng s.ú.n.g vang lên, m.á.u văng tung tóe.
Đám ăn cướp này đều sợ đến mức mặt mày trắng bệnh, người phụ nữ và tên chu nho kia cũng không giả vờ nữa, giơ chân co giò bỏ chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-384.html.]
“Đùng… đùng…”
Tiếng s.ú.n.g vang lên không ngừng, tiếng thét chói tai vang lên khắp nơi, người ngồi trên xe nghe tiếng s.ú.n.g cũng cảm thấy da đầu tê rần.
Tiếng s.ú.n.g nhanh chóng dừng lại, trong đó có một người quân nhân chạy đến nói: “Mọi người, đã hết nguy hiểm, đám ăn cướp này cần phải áp giải đến đồn công an, trong xe mọi người có dây thừng không?”
“Có.”
Mọi người lập tức xuống xe giúp đỡ, lấy hết toàn bộ dây thừng trên xe xuống.
Cung Linh Lung đi theo bọn họ, vừa lúc nhìn thấy mấy người Giang Vận kéo người đến, đám ăn cướp này đều trúng đạn, m.á.u chảy khắp nơi, ngửi được mùi m.á.u tươi nồng nặc này, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn nôn, bịt miệng chạy đến gốc cây bên cạnh nôn mửa.
“Cung Linh Lung, cô có sao không?” Lý Tuyên vội vàng chạy lại hỏi cô.
“Không có gì, anh đi giúp mọi người đi.”
Cung Linh Lung chỉ là nôn khan chứ không nôn ra được bất cứ thứ gì.
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Lý Tuyên nhìn thấy cảnh m.á.u me này, dạ dày của anh ấy cũng đang cuộn trào, nhưng nghĩ cô là con gái, chắc là đã bị dọa sợ nên vội nói: “Cung Linh Lung, cô lên xe nghỉ ngơi đi, để tôi đi giúp bọ họ.”
“Được rồi, anh đi đi.”
Cung Linh Lung phất tay với anh ấy, tự xoay người đi vào trong xe, lấy bình nước ra uống một hớp lớn.
Giang Vận dẫn theo mọi người trói chặt đám người đang đau đớn kêu la oai oái kia, áp giải bọn họ vào xe, để tránh cho dọc đường bọn họ sẽ bỏ trốn, cô ấy còn đích thân đánh ngất bọn người này đi.
Làm xong xuôi hết mọi chuyện, cô ấy mới đi đến gần quan tâm hỏi: “Linh Lung, cô có bị làm sao không?”
“Không có gì, tôi chỉ là ngửi được mùi m.á.u tươi nên hơi buồn nôn thôi.”
Cung Linh Lung đã bình tĩnh lại, lại nghĩ cũng không còn sớm nữa, vội nói: “Giang Vận, chúng ta đi nhanh đi.”
Thấy cô xác nhận không có việc gì, Giang Vận gật đầu, lập tức dẫn theo mọi người xuất phát.