Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 314
Cập nhật lúc: 2024-11-13 20:24:21
Lượt xem: 51
Lúc nãy ở trong phòng Trình Tô Tô cũng nghe được mấy câu nói của Mạnh Hiểu Dĩnh, khi đó cô ấy đã cảm thấy cô ả đang tự tìm được c.h.ế.t rồi. Bình thường hai người bọn họ đều ngứa mắt, thích tranh cãi với nhau, hiện tại các chị dâu muốn tìm lãnh đạo buộc tôi cô ả, cô ấy đương nhiên rất sẵn lòng dẫn đường cho bọn họ.
Thấy lúc này mà Trình Tô Tô còn bỏ đá xuống giếng, Mạnh Hiểu Dĩnh lén lút trừng mắt nhìn cô ấy, vội vàng tiến lên xin lỗi và giải thích với mấy người Vu Hỉ Mai.
Mấy ngươi Vu Hỉ Mai có rất nhiều người, hơn nữa tất cả đều nghe được câu nói kia, biết hiện tại cô ả có xin lỗi cũng chỉ là không cam tâm tình nguyện mà thôi, mọi người đều lười đi để ý đến cô ả, cùng nhau xông đến văn phòng của đoàn trưởng Tiết.
Đoàn trưởng Tiết thấy Mạnh Hiểu Dĩnh vừa mới quay về lại kiếm chuyện, cực kỳ thất vọng với cô ả: “Các chị dâu, tư tưởng của đồng chí Mạnh Hiểu Dĩnh xuất hiện vấn đề vô cùng nghiêm trọng, là do đoàn văn công chúng tôi không thể quản lý tốt các đồng chí trong đoàn, tôi sẽ không bao che cho hành vi của cô ta, phiền mọi người cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ báo cáo tình hình của cô ta cho lãnh đạo, hôm nay nhất định sẽ thông báo kết quả xử lý.”
Đoàn trưởng Tiết đưa ra hứa hẹn, mấy người Tưởng Á Bình cũng không phải loại người ngang ngược vô lý, chỉ nói chuyện vài ba câu đơn giản rồi cầm theo mấy thứ mình mượn rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, đoàn trưởng Tiết mới gọi với ra bên ngoài: “Mạnh Hiểu Dĩnh, cô đi vào đây.”
“Đoàn trưởng Tiết, lúc nãy tôi không có cố ý, chỉ là dạo gần đây trạng thái tinh thần của tôi không tốt cho lắm, trước khi nói chuyện không suy nghĩ kỹ càng. Tôi biết lỗi rồi, lát nữa tôi sẽ đi xin lỗi các chị ấy, tôi cũng sẽ nộp bài kiểm điểm tư tưởng đúng giờ, xin ông cho tôi thêm một cơ hội nữa đi.”
Mạnh Hiểu Dĩnh nghe được toàn bộ những lời đoàn trưởng Tiết nói lúc nãy, trong lòng cũng có chút luống cuống.
“Tôi có cho cô thêm cơ hội thì cô cũng sẽ không biết trân trọng.”
Hiện tại đoàn trưởng Tiết đã thất vọng cùng cực với cô ả, xụ mặt nói: “Lần trước cô phạm phải sai lầm, mẹ của cô gọi điện thoại đến, bà ấy cam đoan là sẽ dạy dỗ cô thật tốt, sẽ không tái phạm lại nữa, nhưng mà cô vừa mới quay về đơn vị một ngày đã lại phạm phải sai lầm về mặt nguyên tắc lần nữa.”
“Thận trọng từ lời nói đến việc làm là một môn tu dưỡng, biểu hiện dạo gần đây của cô thật sự làm tôi cảm thấy quá thất vọng, tôi không rõ dạo gần đây là do cô bộc lộ bản tính thật sự của mình ra hay là bị nguyên nhân gì khác tác động, tóm lại biểu hiện của cô cực kỳ kém.”
“Bài báo cáo tư tưởng cô nộp lên hôm trước, tôi đã đích thân xem qua, cô vẫn chưa ý thức được lỗi lầm chân chính của mình là gì, có rất nhiều nội dung toàn là do cô sao chép bừa lại từ trong sách.”
“Trong khoảng thời gian này, tôi cũng đã cẩn thận điều tra trong đoàn rồi, những biểu hiện tốt đẹp trước kia của cô đều chỉ là giả vờ, cô còn chơi không ít chiêu trò để ép buộc, uy h.i.ế.p người khác. Hiện tại tôi đều đã điều tra rõ ràng, các lãnh đạo khác cũng đều có ấn tượng rất xấu về cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-314.html.]
“Lần này cô quay về đơn vị, tôi vốn dĩ muốn cho cô thêm một cơ hội cuối cùng, lại quan sát biểu hiện của cô, nếu như cô thay đổi trở nên tốt hơn, chúng tôi cũng rất sẵn lòng cho cô thêm một cơ hội.”
“Nhưng hiện tại xem ra, cô không chỉ không thay đổi, ngược lại còn hoàn toàn bại lộ tính cách thật sự của mình, có vẻ như cô đã bất chấp tất cả rồi.”
“Một khi đã như thế, vậy cô rời khỏi đoàn văn công đi, cô tự nộp đơn xin nghỉ việc cho tôi.”
Đoàn trưởng Tiết đã nói quá rõ ràng, Mạnh Hiểu Dĩnh bị đoàn văn công đuổi việc, sắc mặt của cô ả lập tức trở nên trắng bệch, giọng nói như chim hoàng oanh cũng trở nên bén nhọn chói tai: “Đoàn trưởng Tiết, đoàn văn công không thể đối xử với tôi như thế, tôi chỉ là ăn nói không lựa lời mà thôi, tôi chẳng hề phạm phải sai lầm về mặt nguyên tắc nào cả.”
“Cô hạ thấp, khinh thường quân tẩu, sỉ nhục nhân dân lao động, đây chính là sai lầm về mặt nguyên tắc lớn nhất.” Đoàn trưởng Tiết xụ mặt răn dạy.
Những lời này của ông ấy giống như một đoàn cảnh tỉnh đập thẳng vào đỉnh đầu Mạnh Hiểu Dĩnh, làm trong lòng cô ả run lên, nước mắt rơi xuống như mưa, sốt ruột giải thích: “Đoàn trưởng Tiết, tôi, tôi, tôi không có, tôi không hề khinh bỉ sỉ nhục bọn họ.”
“Những lời cô vừa mới nói lúc nãy không phải sỉ nhục khinh bỉ bọn họ thì còn là cái gì nữa?”
Trình Tô Tô thấy cô ả vẫn còn cố cãi chày cãi cối, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Cô mở miệng ra là nói bọn họ là chân đất quê mùa, ngậm miệng lại mắng các chị dâu thô bỉ xấu xí, vậy mà còn không phải là sỉ nhục khinh bỉ nữa à?”
“Trình Tô Tô, cô ngậm miệng lại cho tôi, nơi này không đến lượt cô lên tiếng.” Mạnh Hiểu Dĩnh giận đến mức không phân rõ trường hợp, quát to với cô ấy.
Trình Tô Tô thấy đoàn trưởng Tiết nhíu mày, ánh mắt của ông ấy khi nhìn về phía Mạnh Hiểu Dĩnh trở nên vô cùng xa lạ, cô ấy nhún vai nói: “Nhà họ Mạnh của cô có gia thế và thế lực lớn, tôi chọc không nổi, tôi không muốn chuốc thêm phiền phức cho cha mẹ và bà con của tôi, tôi không cãi nhau với cô, cô thích làm thế nào thì cứ làm đi.”
Nói xong, cô ấy nói với đoàn trưởng Tiết: “Đoàn trưởng Tiết, tôi đi tập luyện trước đây.”
“Cô đi đi.”
Đoàn trưởng Tiết phất tay với cô ấy, không thèm nhìn gương mặt đen kịt âm u của Mạnh Hiểu Dĩnh, cầm điện thoại nội bộ lên, trực tiếp gọi điện thoại cho cha mẹ của nhà họ Mạnh.