Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 296

Cập nhật lúc: 2024-11-13 14:24:11
Lượt xem: 38

Đêm tối gió lạnh, cảng sông nào đó ở thành phố Hán, thế lực đôi bên đang sống mái đánh lộn với nhau, đánh đến hừng hực khí thế.

Hôm nay Bảo Tuyền bị đánh một trận, người bị đau mấy chỗ, anh ta cũng không xông lên, lúc này đã trốn ở chỗ tối quan sát tình hình chiến đấu và chỉ huy, kết quả lại bị Lục Tĩnh Xuyên trùm bao tải đánh.

Đợi đến khi mấy người Ngô Bằng tìm được anh ta, Bảo Tuyền đã bị đánh đến rụng cả răng, không còn lại cái răng nào, hai cánh tay cũng đều bị đánh gãy xương.

Mà đây vẫn chưa phải là vết thương thảm nhất.

Cái chân thứ ba ở nửa người dưới của anh ta đã bị gãy, đời này coi như hoàn toàn đoạn tử tuyệt tôn.

Bảo Tuyền được đưa đến bệnh viện cấp cứu hai ngày mới tỉnh lại, mới vừa tỉnh lại đã biết cái thứ kia của mình đã bị phế đi, lập tức rơi vào trạng thái điên khùng, nổi điên tru lên, kêu gào muốn bắt người dám đánh lén anh ta lại, g.i.ế.c c.h.ế.t người đó.

Cuối cùng vẫn là bị mấy người Ngô Bằng kêu người đến, dùng bạo lực áp giải anh ta về nhà, mới vừa xử lý xong anh ta, lại nhận được tin tức Từ Vi bị rắn dọa sợ té ngã bị thương nặng.

Bên phía bọn họ cũng đang rối loạn muốn chết, tạm thời không có thời gian rảnh để đi xử lý Cung Linh Lung.

Đây đều là chuyện của tương lai, lúc này Cung Linh Lung đã hóng chuyện xong chạy về nhà, nấu một nồi nước ấm to, rót đầy hai bình thủy giữ nhiệt, cô lại đổ hai thùng nước ấm đi tắm rửa.

Mấy ngày nay có chút bận rộn, cô cảm thấy có hơi mệt, tắm rửa xong thuận tay giặt quần áo, phơi quần áo lên rồi leo lên giường nghỉ ngơi.

Lục Tĩnh Xuyên về cũng không quá muộn, mười giờ đã về đến nhà, anh nhẹ nhàng mở cửa đi vào phòng ngủ, thấy vợ đã ngủ rồi, anh cũng không đánh thức cô, nhẹ tay nhẹ chân đi đến phòng bếp.

Trên bếp vẫn còn một cái nồi giữ ấm cho thức ăn, một chén cơm trắng to và nửa chén trứng vịt xào ớt xanh.

“Mùa này lấy đâu ra ớt xanh thế?”

Lục Tĩnh Xuyên nhẹ giọng thì thầm, trộn đồ ăn vào trong chén cơm, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Những lúc buổi tối anh không về nhà ăn cơm, Cung Linh Lung đều sẽ chừa một phần đồ ăn để trên bếp cho anh, cho dù anh quay về vào lúc nào thì cũng sẽ có thức ăn nóng hổi lót dạ, nếu anh về sớm thì coi như bữa tối, về trễ thì coi như là bữa khuya.

Ăn xong một chén cơm to, Lục Tĩnh Xuyên nhẹ nhàng xoa cái bụng đã hơi no, thuận tay rửa sạch chén, lại cầm nước ấm mà vợ đã nấu sẵn cho anh đi tắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-296.html.]

Lúc anh vén chăn lên giường, Cung Linh Lung hình như cũng cảm giác được, xoay người chui vào trong lòng n.g.ự.c của anh, lầu bầu nói: “Anh Tĩnh, anh về rồi à.”

“Ừ, ngủ đi.”

Lục Tĩnh Xuyên ôm cô ngủ, cũng không đánh thức cô kể cho cô nghe chuyện bên ngoài, cũng không có ý định nói cho cô biết chuyện anh đã xử lý Bảo Tuyền.

Tối hôm qua Cung Linh Lung ngủ sớm, sáng hôm sau cũng dậy sớm, lúc cô mở mắt ra, bên ngoài vẫn còn chưa sáng.

Cô tỉnh dậy rồi cũng nằm nướng trên giường, nhẹ nhàng kéo cánh tay đang ôm trên người cô, tính đứng dậy đi nấu bữa sáng, nhưng cô vừa mới nhúc nhích, Lục Tĩnh Xuyên đã tỉnh lại, trong giọng nói hiếm khi lộ ra chút mơ màng: “Linh Lung, em tỉnh rồi.”

“Ừ, vẫn còn sớm lắm, anh ngủ thêm lúc nữa đi, em đi nấu bữa sáng.”

Cung Linh Lung không biết tối hôm qua anh về lúc nào, chỉ đoán là khoảng nửa đêm: “Trời còn chưa sáng, anh ngủ thêm nửa tiếng nữa đi.”

“Anh ngủ đủ rồi.”

Chất lượng giấc ngủ của Lục Tĩnh Xuyên rất tốt, tối hôm qua đã ngủ đủ giờ rồi, hiện tại cũng đã tỉnh, dùng cánh tay ôm lấy cô không cho cô rời đi.

Cung Linh Lung đang muốn nói gì đó, anh đột nhiên cúi người nhào lên, đè cô xuống dưới, nụ hôn quấn quýt si mê nồng nhiệt ập đến, nuốt hết tất cả những lời cô muốn nói vào trong bụng.

Bình thường hai người đều giao lưu chiều sâu vào buổi tối, đây là lần đầu tiên vận động buổi sáng.

Sáng sớm mới thức dậy thể lực dồi dào, lại thêm mấy ngày nay nghỉ ngơi, củi khô lửa bốc, không bao lâu sau đã lửa cháy lan ra đồng cỏ, không thể nào cứu vãn được.

Mãi đến khi bên ngoài vang lên chuông báo thức, cuộc vận động giao lưu này mới có thể dừng lại, Lục Tĩnh Xuyên lộ ra vẻ mặt dục cầu bất mãn bò trên người cô, giọng nói khàn khàn đến phát run: “Vợ, vẫn còn chưa đủ…”

Mặt Cung Linh Lung đỏ bừng, ánh mắt quyến rũ như tơ, duỗi tay đẩy cánh tay của anh: “Mau đứng lên, em còn phải đi làm nữa.”

“Tối nay lại làm tiếp.”

Lúc này Lục Tĩnh Xuyên mới hiểu được câu thơ: Đêm xuân khổ đoản ngày cao khởi. Từ đây quân vương bất tảo triều. Hiện tại anh cũng đang đắm chìm trong đêm xuân xinh đẹp, không hề muốn đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng chút nào.

Loading...