Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 257
Cập nhật lúc: 2024-11-13 13:30:24
Lượt xem: 25
Trong lúc cô chuẩn bị thì các chị dâu đều tự giác đứng lên nhường không gian trong phòng khách cho cô, mọi người chen chúc đứng trong một góc, nhường địa bàn lại cho cô biểu diễn.
Người trong nghề vừa ra tay, nhìn là biết ngay.
Cung Linh Lung tùy ý vung miếng vải dài trên tay của mình ra, động tác kia vừa mới xuất hiện, hai mắt Vương Ngọc Miêu lập tức sáng lên, khi cô bắt đầu bước những bước chân nhẹ nhàng, vòng eo linh hoạt xoay tròn, miệng của cô ấy đã kinh ngạc đến mức biến thành hình chữ O.
Không có nhạc đếm, chỉ tùy ý nhảy một vòng, quăng nhẹ miếng vải trong tay ra vài lần, tất cả mọi người đều đã nhìn đến ngây ngôc.
Cung Linh Lung cười đứng yên hỏi bọn họ: “Chị thấy có được không?”
“Được.”
Mọi người đồng thanh gật đầu.
“Linh Lung, em nhảy múa giỏi thật đó.” Giọng nói của Vương Ngọc Miêu rõ ràng đã cao hơn ngày thường hai đề-xi-ben.
Cung Linh Lung cười nhạt: “Em cũng chưa từng học tập với giáo viên chân chính, chỉ là nhìn người khác nhảy, tự nhảy lung tung ở trong nhà, động tác không chuyên nghiệp lúc nào.”
“Cơ thể của em rất uyển chuyển nhẹ nhàng, quản lý biểu cảm rất tốt, động tác luyện tập thêm vài lần là chuyên nghiệp thôi.”
Vương Ngọc Miêu là người có chuyên môn, lúc nãy đã nhận ra ưu thế và sở trường của cô, vô cùng kích động nắm lấy tay của cô nói: “Linh Lung, hai chúng ta nhảy đôi đi, nhảy thủy tụ.”
“Được thôi.”
Cung Linh Lung cũng không có ý kiến gì, chỉ có điều: “Nếu chúng ta nhảy đôi, vậy tiết mục còn lại phải làm như thế nào đây?”
Vương Ngọc Miêu suy nghĩ một chút, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía cô hỏi: “Linh Lung, em có biết hát không?”
“Không giỏi lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-257.html.]
Cung Linh Lung đã từng hát rất nhiều ca khúc được yêu thích ở kiếp trước, nhưng lại không thể hát, còn những ca khúc lưu hành hiện tại thì cô lại không biết rõ lắm.”
“Ngọc Miêu, hay là em lại hát một bài đi?” Vu Hỉ Mai đề nghị nói.
Vương Ngọc Miêu suy nghĩ một chút, nói ra băn khoăn của mình: “Chị dâu, buổi biểu diễn văn nghệ tháng sau tất cả mọi người trong đoàn văn công đều sẽ tham gia, hát là thế mạnh của bọn họ, em không thể chiếm ưu thế ở phương diện ca hát, tám chín mươi phần trăm sẽ trùng tiết mục với bọn họ.”
“Vậy phải làm sao đây?”
Ở phương diện này thì mọi người không thể giúp được gì cho cô, đều ngơ ngác nhìn nhau.
Cung Linh Lung suy nghĩ chừng mười giây, hỏi một câu: “Có thể diễn thuyết không?”
“Đương nhiên là diễn thuyết được rồi.”
Vương Ngọc Miêu cười gật đầu, lại nói: “Linh Lung, chị không biết diễn thuyết, nếu như em chọn tiết mục này thì chỉ có thể dựa vào một mình em thôi. Ngoài ra, tốt nhất là phải diễn thuyết không cần bản thảo, nghĩ gì nói đó ngay tại chỗ, như thế thì mới có thể được đánh giá cao.”
“Em có thể diễn thuyết không cần bản thảo, đây là thế mạnh của em.” Cung Linh Lung vỗ n.g.ự.c khoe khoang.
Hai người bọn họ đã thương lượng xong xuôi rồi, Tưởng Á Bình vỗ tay chốt lại: “Vậy quyết định ba tiết mục rồi ha, Cung Linh Lung và Vương Ngọc Miêu nhảy đôi múa thủy tụ, Cung Linh Lung lại diễn thuyết một mình, cuối cùng là các quân tẩu và mấy đứa nhỏ đọc thơ ca diễn cảm tập thể, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị từ ngày mai.”
Nói xong cô ấy lại nói với Cung Linh Lung: “Linh Lung, tối nay em nhớ chọn ra bài thơ ca mà bọn chị sẽ đọc diễn cảm, bọn chị cũng phải nhanh chóng học thuộc lòng.”
“Được rồi, vậy tối nay em sẽ lựa chọn, lại sao chép cho mỗi chị dâu một lần, ngày mai cho mọi người bắt đầu học thuộc lòng.”
Bọn họ đã quyết định xong tiết mục sẽ biểu diễn, thành viên của đoàn văn công lại vẫn còn rơi mồ hôi và nước mắt, làm việc nặng ba ngày liên tục, tất cả mọi người đều mệt đến mức thở không ra hơi.
Ngày đầu tiên bắt đầu làm việc, bọn họ còn có hơi có sức cãi nhau, hiện tại thì bọn họ cũng đã không còn sức để nói chuyện nữa rồi.
Hai ngày trước bọn họ đều đã tăng ca đến khuya, hôm nay mấy người bọn họ đều vô cùng mệt mỏi, bận rộn đến khuya vẫn còn nửa mẫu đất chưa cuốc xong, kết quả ông trời còn không thương bọn họ, đến đêm lại bắt đầu mưa, cả đám đều dầm mưa thành gà rớt vào nồi canh.