Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 238
Cập nhật lúc: 2024-11-13 11:27:29
Lượt xem: 38
Bình thường Tưởng Á Bình đều rất thân thiện dễ gần, nhưng hiện tại sắc mặt lại vô cùng khó coi, bla bla nói một lèo: “Lúc nãy đột nhiên có thông báo, bởi vì chuyện của Mạnh Hiểu Dĩnh và Từ Vi, ảnh hưởng đến mối quan hệ và ấn tượng của đoàn văn công và các gia đình quân nhân, đoàn văn công đề nghị muốn kết bạn với các gia đình quân nhân, mời các gia đình quân nhân đến biểu diễn trong buổi diễn văn nghệ tháng sau, muốn biểu diễn chung sân khấu để học tập với chúng ta.”
“Lên sân khấu biểu diễn chung với bọn họ.” Cung Linh Lung ngẩn ra.
“Đúng vậy, cái gì mà lên sân khấu biểu diễn chung, kết bạn cái khỉ khô, diễn cái cóc khô, bọn họ còn không phải là muốn xem trò hề của chúng ta sao?”
Trong bụng Dương Tiểu Lan tràn ngập oán niệm, xụ mặt rầu rĩ nói: “Ngày mốt đã bắt đầu cày bừa vụ xuân rồi, sườn núi của ngọn núi phía sau còn có ba bốn mươi mẫu đất phải trồng trọt, chúng ta lấy đâu ra thời gian đi biểu diễn với bọn họ chứ, tôi cảm thấy bọn họ cố ý đến kiếm chuyện với chúng ta thì có. Nói không chừng là do Mạnh Hiểu Dĩnh đứng ở phía sau âm thầm xúi giục.”
“Ai bảo mấy cô trêu chọc người đoàn văn công làm chi?” Có một chị dâu ở đoàn số ba thấp giọng nói thầm một câu.
Cô ta nói không nhỏ, Dương Tiểu Lan và Cung Linh Lung đều nghe được, hai người đồng loạt quay đầu nhìn về phía đối phương.
Dương Tiểu Lan lập tức nổi giận mắng: “Vương Hòe Hoa, cô bị đui rồi đúng không? Rõ ràng là hai người bọn họ cố ý đến viện gia thuộc lo chuyện bao đồng lung tung, chính ủy và đoàn văn công đều đã đưa ra thông báo phê bình bọn họ rồi, hiện tại cô lại nói là chúng tôi trêu chọc cô ta, sao nào, cô cảm thấy là chúng tôi sao, chính ủy và lãnh đạo của đoàn văn công cũng đều bị mù hết rồi đúng không?”
“Tôi chưa hề nói những lời này, là đoàn số một mấy người trêu chọc đoàn văn công, liên quan gì đến chúng tôi chứ.” Viên Hòe Hoa lập tức mở rộng quy mô lên đến đoàn.
Thấy cô ta nói như thế, Tưởng Á Bình lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, thái độ cũng thay đổi: “Vương Hòe Hoa, cô có thể đại diện cho toàn bộ quân tẩu của đoàn số ba sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-238.html.]
Vương Hòe Hoa cũng không dám trả lời vấn đề này.
“Mặc kệ đoàn số ba của mấy người có thái độ như thế nào, hiện tại đã có công văn được gửi xuống, buổi biểu diễn văn nghệ một tháng sau, các quân tẩu không muốn lên sân khấu cũng phải lên.”
“Tôi nghĩ các các quân tẩu trong đoàn số ba của mấy người có tính toán riêng, chúng tôi cũng không bắt buộc mấy cô cùng nhau xây dựng tiết mục gì đó, các cô có muốn tập luyện biểu diễn hay không, có tham gia hội biểu diễn này hay không, đều do đoàn số ba các cô tự thảo luận nội bộ rồi quyết định đi.”
“Lần này đoàn văn công làm như thế, cho dù là vì nguyên nhân gì, các quân tẩu của đoàn văn công số một chúng tôi đều sẽ đồng lòng cùng nhau ứng phó, tuyệt đối sẽ không làm chồng của mình mất mặt.”
Tưởng Á Bình nói xong, lại nhìn về phía các quân tẩu của quân đoàn số hai: “Đoàn số hai, các cô cũng quay về mở hợp thương lượng đi, nếu muốn cùng tiến cùng lùi với đoàn số một, chúng tôi cũng nhấc tay hoan nghênh, nếu như muốn tự sắp xếp tiết mục riêng, chúng tôi cũng sẽ tôn trọng, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau giúp đỡ cùng nhau học tập.”
Chờ cô ấy nói xong, Vu Hỉ Mai cũng phối hợp: “Hiện tại cũng đã trễ rồi, đến giờ nấu cơm, mọi người giải tán đi.”
Người nhà của đoàn số hai đều cười cười, dẫn theo con mình quay về nhà, biểu cảm của các gia đình quân nhân đoàn số ba có chút quái dị, mà người có sắc mặt khó xem nhất chính là Vương Hòe Hoa, nhưng lại không có ai để ý đến cô ta, cuối cùng cô ta kéo con mình tức giận rời đi.
Chờ hai người bọn họ đi rồi, Vu Hỉ Mai mới gọi người nhà của đoàn số một vào nhà nói chuyện: “Mọi người đến nhà của tôi đi, chúng ta mở họp trước vậy.”
Đối với bọn họ mà nói, bảo bọn họ đi biểu diễn văn nghệ, còn không bằng bảo bọn họ đi khai hoang mười mẫu đất, lại ngẫm đến đoàn văn công dùng thủ đoạn này, cố ý kiếm chuyện với bọn họ, trong lòng bọn họ lập tức cảm thấy vô cùng bực bội.