Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 200
Cập nhật lúc: 2024-11-12 15:29:46
Lượt xem: 42
Mọi người ngồi xe về nhà, hai anh em Lục Tĩnh Xuyên bị mẹ giao nhiệm vụ đi ra sau nhà cuốc đất, ba đồng chí nữ bọn họ thì ở trong nhà nấu cơm chiều.
Cô không cho chị sui làm việc vào bếp, Bạch Thủy Tiên không chịu ngồi yên, quyết định ngồi trước bệ bếp đốt lửa thêm củi cho bọn họ, trong tay còn cầm tờ báo cũ mà Lục Tĩnh Dương mang về để xem.
Khi nhìn thấy một bức ảnh đăng trên tờ báo, sắc mặt Bạch Thủy Tiên lập tức thay đổi, ngón tay cầm báo siết chặt lại, vò nát phần báo kia.
Bình thường bà luôn là một người rất hiền hòa bình tĩnh, giờ phút này mặt lại lạnh như băng sương, trong mắt cuồn cuộn hận ý giống như sóng to gió lớn.
Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy người có liên quan đến người kia trong suốt hai mươi năm qua, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của tên này.
Hai mươi năm qua đi, không ngờ đối phương đã bò đến vị trí cực cao mà bà không thể với tới được.
Hiện tại ông ta có sự nghiệp thành công rực rỡ, mà nhà họ Cung lại đã cửa nát nhà tan, hiện tại bà còn sống cũng không dám dùng tên thật, mọi hận ý và đau khổ bị đè nén trong lòng phun trào ra bên ngoài, trong nháy mắt đã bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của bà.
Nghĩ đến người nhà đã c.h.ế.t đi của mình, toàn thân bà đều phát run, không khống chế được cảm xúc của mình nữa, trước khi cảm xúc hoàn toàn suy sụp, bà vội vàng đứng dậy quay về phòng mình.
Lúc nãy Cung Linh Lung mới đi xách nước, cũng không có mặt trong phòng bếp, cô mang nước về không thấy bà đâu nữa, còn hỏi thử: “Mẹ, mẹ của con đâu rồi?”
Chu Lan Cầm đang đứng trước thớt gọt vỏ khoai tây, lúc nãy bà ấy cũng không để ý, nhìn thoáng qua bên ngoài: “Lúc nãy còn ở đây mà, chắc là về phòng rồi.”
Cung Linh Lung vừa lúc nghe được phòng ngủ vang lên chút tiếng động, cũng không đi xem nữa, cầm nồi bắt đầu nấu cơm.
Lúc này Bạch Thủy Tiên ở trong phòng đã khóc như mưa, nhưng mà bà cố khống chế nhịn xuống, không khóc thành tiếng, quăng báo lên giường, nắm tay liều mạng đánh về phía người đàn ông trên ảnh chụp.
Gần nửa tiếng sau, Bạch Thủy Tiên từ trong phòng đi ra, bà đã bình thường lại giống như mọi hôm, đến cả vành mắt ửng đỏ đều bị dùng phấn nhạt che đi.
“Linh Lung, con xào rau đi, mẹ nhóm lửa cho.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-200.html.]
Giọng nói của bà còn có chút nghẹn ngào, Cung Linh Lung cực kỳ quen thuộc với bà, lập tức xoay người hỏi: “Mẹ, mẹ khó chịu ở đâu sao?”
“Không có, lúc trước ngồi trên xe mẹ ăn không ít hạt hướng dương, cổ họng có hơi ngứa, uống nước là được rồi.” Bạch Thủy Tiên không đối diện với cô, giả vờ như cổ họng ngứa ngáy, còn ho khan vài tiếng.
“Để con rót cho mẹ ly nước.”
Cung Linh Lung đứng lên đi ra ngoài rót nước cho bà.
Bạch Thủy Tiên ngồi xuống bằng ghế trước bệ bếp, bỏ thêm một khúc gỗ vào bên trong, lại lấy tờ báo đặt trong túi ra, giả vờ như vừa mới nhìn thấy bài báo này, không để lại bất cứ dấu vết gì hỏi thăm: “Chị sui, tôi cảm thấy lãnh đạo đăng trong bài báo này có hơi quen mặt, hình như gặp được ở đâu rồi, chị có quen ông ấy không?”
Chu Lan Cầm vốn dĩ đăng cắt rau, lúc này buông d.a.o xuống đi đến nhìn, nhìn về phía ảnh chụp, nói cho bà biết: “Đây là Tiết Hải Huy, phó chủ nhiệm của tổng ủy ban cách mạng, cũng là lãnh đạo đứng đầu của cục quảng bá sự nghiệp, ông ấy không phải người kinh đô, quê quán cụ thể ở đâu tôi cũng không biết. Lúc tôi đi họp thì từng gặp được vài lần, chỉ chào hỏi đơn giản thôi, chưa từng tiếp xúc quá nhiều với ông ấy.”
Nói đến đây bà ấy hơi tạm dừng, dường như nhớ đến chuyện gì đó lại nói: “Lúc trước hình như tôi còn nghe người nào đó nói hình như có anh em gì đó có ông ấy làm việc ở thành phố Hán này, hình như là cán bộ cao cấp của thành phố.”
Ánh mắt Bạch Thủy Tiên khẽ động, giọng nói rất nhẹ: “Xem ra tôi nhận nhầm người rồi.”
Chu Lan Cầm đã biết chị sui vốn dĩ chính là người kinh đô, bà ấy cũng không chủ động hỏi thăm chuyện nhà của bà, đây cũng coi như là một loại tôn trọng đối với bà.
Nhìn người trên ảnh chụp, bà ấy lại nói thế: “Tiết Hải Huy có danh tiếng khá tốt trong giới, làm việc cũng rất nhanh nhẹn và tài giỏi, người ngoài đều đánh giá ông ấy là một người kiên định và thành thật.”
“Vậy ông ấy là một cán bộ tốt nhỉ.”
Lúc Bạch Thủy Tiên nói ra những lời này, giọng nói có chút mơ màng, đôi mắt đỏ rực lộ ra vẻ châm chọc cực lớn.
“Mẹ, uống ly trà đi.”
Đúng lúc này Cung Linh Lung đi ra ngoài, bưng cho hai người mẹ mỗi người một ly, không hỏi bọn họ đã nói gì, mà lại quay về bên cạnh nồi tiếp tục xào đồ ăn.