Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 145

Cập nhật lúc: 2024-11-12 08:59:33
Lượt xem: 40

Hai mẹ con cùng nhau chạy vào trong không gian, thấy mấy hạt giống mà cô tiện tay quăng dưới đất đều đã nảy mầm, hiện tại đã cao chừng ngón tay út, Cung Linh Lung vui vẻ nhảy cẫng lên tại chỗ: “Mẹ, không gian này thần kỳ thật đó, chúng ta sắp phát tài rồi.”

“Đây là phúc báo mà vô số các tiền bối đã phụng hiến và tích góp được, chúng ta nhất định phải gánh vác trách nhiệm này, kéo dài phần truyền thừa thần kỳ này.”

Bạch Thủy Tiên cảm thán trước sự thần kỳ của không gian, chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện trong không gian,

Hoàn cảnh thần kỳ trong không gian làm hai mẹ con vô cùng kích động, tinh thần đều rất phấn khởi, không cảm thấy buồn ngủ chút nào, Cung Linh Lung chạy ra ngoài khiêng hai cái ghế đi vào, hai mẹ con ngồi trong ruộng quan sát sự phát triển của cây non, chờ cây đến lúc thu hoạch thì lập tức thu hoạch, sau đó lại tiếp tục gieo giống.

Suốt buổi tối ngày hôm nay, một mẫu đất đều được trồng đầy khoai lang đỏ, khoai tây và ớt, trong một góc còn chất đống ớt cay mới thu hoạch xong.

Tối nay hai mẹ con ngủ ngon lành, giấc mơ cũng vô cùng ngọt ngào.

Sáng sớm hôm sau, lúc Lục Tĩnh Xuyên mang bữa sáng đến, hai mẹ con bọn họ vừa mới đánh răng rửa mặt xong, cười hỏi: “Có phải tối hôm qua hai người thức khuya lắm không?”

“Ừ, đến khuya mới ngủ, em với mẹ nói chuyện đến quên thời gian luôn.”

Cung Linh Lung cũng không tính là nói dối, tối hôm qua hai người bọn họ thật sự rất vui vẻ và hưng phấn, ngồi ở trong không gian nói chuyện đến khuya mới đi ngủ.

Thấy hai mẹ con bọn họ hình như rất vui vẻ, mới sáng sớm đã cười tươi rói, Lục Tĩnh Xuyên cười hỏi: “Có chuyện vui gì sao?”

“Em vừa mới nghe y tá nói, Bạch Kiến Nhân đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi, chẳng qua đã bị liệt hoàn toàn, cuối cùng thằng ch.ó khốn nạn kia cũng nhận được báo ứng, hai mẹ con chúng em đều cảm thấy rất vui vẻ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-145.html.]

Đúng là hai người bọn họ vừa mới nghe y tá nói đến việc này, kết cục của tên chó đẻ khốn nạn này thật sự làm hai người bọn họ cực kỳ sung sướng.

Loại người như ông ta, bị tê liệt thì còn làm ông ta khó chịu hơn c.h.ế.t rất nhiều, cái kiểu sống không bằng c.h.ế.t như thế mới là báo ứng tốt nhất dành cho ông ta.

Lục Tĩnh Xuyên cười cười, chia trứng luộc mà anh mang đến cho hai người nói: “Ông ta đã làm rất nhiều chuyện trái pháp luật, nhưng mà ông ta chỉ coi như là lính tốt nho nhỏ mà thôi. Hiện tại ông ta bị thương nặng, tình hình đặc biệt, đồn công an tạm thời không xử lý ông ta, sáng nay Tần Mộng Lan cũng đã được thả ra ngoài rồi, muốn cho hai người bọn họ một cơ hội để tàn hại lẫn nhau, cứ chờ xem nhà họ Tần bất ổn là được.”

“Xem ra tiếp theo đó còn có không ít trò hay lên sân khấu đây.” Cung Linh Lung có chút chờ mong.

Lục Tĩnh Xuyên mới vừa mang theo bánh bao màn thầu và trứng gà, lại pha thêm sữa mạch nha, giải quyết bữa sáng đơn giản.

Mới vừa ăn sáng xong, bác sĩ đã đến tái khám, sau khi nhìn thấy tình hình khôi phục của Bạch Thủy Tiên thì lại có chút kinh ngạc: “Tốc độ khôi phục của cô khá nhanh đó, đã bắt đầu kết vảy rồi, tôi còn tưởng là nhiều nhất cũng phải chờ thêm hai ngày nữa.”

Cung Linh Lung nghe thế, ánh mắt khẽ d.a.o động, lập tức nhích lại gần nhìn, thấy đúng là đã bắt đầu kết vảy, trong lòng đã có phỏng đoán nào đó, vội hỏi: “Bác sĩ, nếu dựa theo tình huống này, có phải ngày mai là có thể xuất viện rồi không?”

“Đúng vậy, khôi phục rất nhanh, có thể xuất viện sớm hơn.”

Bác sĩ nhìn vết thương, phỏng đoán: “Người nhà chăm sóc rất tỉ mỉ, đồ ăn dinh dưỡng bổ dưỡng, cơ thể bình thường cũng khá khỏe mạnh, cho nên tốc độ khôi phục mới nhanh hơn.”

Ngày mai đã có thể xuất viện, Bạch Thủy Tiên vô cùng vui sướng: “Bác sĩ, mấy ngày nay vất vả rồi.”

“Đây là chuyện tôi phải làm mà.”

Bác sĩ lập tức bắt đầu thay thuốc cho bà, cũng theo thường lệ dặn dò một vài việc cần chú ý, nói xong lập tức lấy thuốc đi ra ngoài.

Loading...