Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 144

Cập nhật lúc: 2024-11-12 08:57:11
Lượt xem: 54

Lúc cô chuẩn bị đi ra ngoài, Bạch Thủy Tiên lại nhớ đến một chuyện, gọi cô lại: “Linh Lung, lúc trước mẹ nói chuyện phiếm với công an Lữ, nghe nói con phố đằng sau cách bệnh viện không xa có một viện mồ côi, bên trong nuôi dạy các đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, ngoại trừ bộ phận dân chính của chính phủ chi ngân sách gửi lương thực ra, toàn là dựa vào bá tánh quần chúng quyên góp giúp đỡ. Tối nay con đi qua đó đi, lấy hai trăm đồng tiền ra giúp đỡ, chuyện làm từ thiện này, chúng ta cứ bắt đầu từ đêm nay luôn đi.”

“Dạ được, con đi ngay, mẹ lại đây khóa trái cửa lại, ngoại trừ con và bác sĩ gõ cửa ra, những người khác đến gõ cửa mẹ đừng mở cửa ra.”

Mấy ngày nay Cung Linh Lung đã quá quen thuộc với bệnh viện, trực tiếp đi cửa sau ra khỏi bệnh viện, đi thẳng đến trại trẻ mồ côi mà mẹ nói. Cô cẩn thận xác nhận xung quanh không có người nào mới lấy ba bao tải đầy lương thực ra, còn có một túi vải dệt được gói bằng giấy dầu, lại lấy thêm hai trăm đồng tiền mặt.

“Cốc cốc… Cốc cốc…”

Mấy đứa nhỏ trong trại trẻ mồ côi còn chưa ngủ, bên trong rất ầm ĩ, gõ cửa một lúc lâu mới có một người phụ nữ già nua gầy yếu đi ra mở cửa: “Đồng chí, có chuyện gì sao?”

“Bà là viện trưởng sao?” Cung Linh Lung đội nón, cố ý dùng tóc che khuất đi một phần gương mặt.

“Đúng vậy, tôi là viện trưởng của trại trẻ mồ côi này, tôi họ Tề, cô có chuyện gì sao?”

“Viện trưởng Tề, tôi đến đây đưa lương thực cho mọi người, bà mau lại đây khiêng giúp tôi đi.” Cung Linh Lung chỉ vào mấy cái bao tải ngoài cửa.

Viện trưởng Tề nhanh chóng đi qua, thấy cô đưa đến vài bao tải lương thực, trong lòng cực kỳ cảm động: “Đồng chí, cảm ơn cô nhiều lắm.”

“Không cần cảm ơn, mau khiêng vào thôi.”

Hai người cùng nhau ra tay, dọn đồ đạc vào trong sân, Cung Linh Lung lại đưa tiền trong túi cho bà ấy nói; “Trong đây có hai trăm đồng, dùng để mua đồ đạc nhu yếu phẩm cho mấy đứa nhỏ trong trại mồ côi. Trong giấy dầu phòng ẩm này chính là vải, bà may quần áo và giày cho mấy đứa nhỏ, vài hôm nữa tôi lại mang một ít lương thực và rau dưa đến cho bà.”

Nói xong, cô chạy đi thật nhanh, trong chớp mắt đã biến mất trong bóng đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-144.html.]

Chờ đến khi viện trưởng Tề lấy lại tinh thần, cô đã chạy đi mất tăm, bà ấy cầm số tiền cực lớn trong tay, cực kỳ cảm động, nhẹ nhàng nói với bóng đêm: “Tiểu đồng chí, cảm ơn cô, tôi thay mặt mấy đứa nhỏ cảm ơn việc thiện đại nghĩa của cô.”

Cung Linh Lung chạy ra một khoảng lập tức dừng lại, kiếp trước cô cũng thường xuyên quyên góp tiền cứu tế, cũng sẽ quyên tặng cho người cần giúp đỡ, nhưng mà vẫn luôn quyên tiền đến bộ phận từ thiện hoặc là ngân hàng của các hội từ thiện chuyên nghiệp, chưa bao giờ tự tay đưa lương thực đến trại trẻ mồ côi giống như bây giờ.

Cảm giác làm việc thiện giúp người khác thế này làm cô hưng phấn khó diễn tả thành lời, trong lòng còn tràn ngập cảm giác thành tựu.

Cũng vào giờ phút này, Cung Linh Lung cũng đã tìm kiếm được một loại chân lý làm cô theo đuổi suốt đời.

Thiện chính là báu vật quý giá, tiêu xài cả đời cũng không hết; dùng tấm lòng làm đồng ruộng, dùng cả đời vẫn còn có dư.

Hiện tại thời tiết rét lạnh, trên đường phố có rất ít người đi lại, các cửa hàng quốc doanh đều đã đóng cửa, Cung Linh Lung đi dạo ở bên ngoài một vòng, chỉ nhặt được một ít rễ khoai lang đỏ thối và khoai tây thối, còn có một ít ớt khô.

Cô tiện tay quăng rể khoai lang đỏ và khoai tây vào trong không gian, cũng móc hạt ớt khô ra trồng vào, sau đó lại lấy ít hạt giống thóc rải vào trong đất.

“Chỉ có đất, không có nước, chắc là sẽ nảy mầm được mà nhỉ.”

Cung Linh Lung cũng không xác định có thể thành công hay không, tóm lại tối nay cứ thử xem sao, trồng xong lại vội vàng quay về phòng bệnh.

Bạch Thủy Tiên vẫn còn chưa ngủ, chờ cô quay về lại hỏi thăm tình hình, biết được cô đã trồng thử một ít hạt giống, đề nghị nói: “Linh Lung, có cần mang theo chút nước vào tưới hay không?”

“Để con xem thử đã.”

Cung Linh Lung dùng ý thức đắm chìm trong không gian, khi nhìn thấy nền đất đen đã mọc ra mầm lá xanh mượt, giật mình muốn rơi tròng mắt xuống đất: “Mẹ, thần kỳ thật đó, con mới gieo giống mười phút thôi, vậy mà đã nảy mầm rồi.”

“Mau dẫn mẹ đi vào xem đi.” Bạch Thủy Tiên kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

Loading...