Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-11-11 13:51:32
Lượt xem: 51
Nhưng mà vẫn còn chưa xong đâu, cô lại quăng thêm một trái b.o.m chí mạng đủ để làm Tần Mộng Lan nổi điên: “Còn có một việc nữa, tên chó đẻ rác rưởi họ Bạch này không có khả năng sinh đẻ, cũng không thể giao hợp, là một tên thái giám chính hiệu, quanh năm suốt tháng đều chỉ dựa vào thuốc giúp đỡ mà thôi.”
Cô vừa nói xong, toàn phòng đều chìm vào trong yên lặng.
Tất cả mọi người có mặt nơi này, bao gồm cả những người nhà họ Tần, ai nấy đều trợn tròn mắt.
Chỉ có Lục Tĩnh Xuyên đã biết trước chuyện này chớp mắt, cái miệng của cô, cô dám nói ra thật luôn chứ…
Cô còn là một cô gái trẻ chưa kết hôn đó, sao lại biết mấy chuyện này vậy?
“Câm miệng! Câm miệng!”
“Mày câm miệng lại cho tao!”
“Tao g.i.ế.c mày!”
Đây là tử huyệt của Bạch Kiến Nhân, cũng là chuyện ông ta không muốn để người ngoài biết được nhất.
Cung Linh Lung báo cho tất cả mọi người trên đời này biết được chuyện riêng tư của ông ta, chẳng khác nào muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta, vào giờ phút này, ông ta hoàn toàn phát điên, cầm kéo xông thẳng về phía cô.
“Rầm!”
Kéo còn cách Cung Linh Lung một khoảng rất xa thì đã bị Lục Tĩnh Xuyên đá ngã lăn ra đất, đồng thời còn bị anh nhẹ nhàng bóp cổ khống chế được.
“Thả tao ra!”
“Bạch Linh Lung, cái thứ súc sinh này, tao muốn g.i.ế.c c.h.ế.t mày.”
“Tao muốn bầm thây mày thành vạn đoạn!”
Bạch Kiến Nhân bị khống chế điên cuồng mắng chửi, Cung Linh Lung giơ chân đá vào mặt ông ta, ra tay không hề lưu tình chút nào, đá một phát làm ông ta nôn ra máu: “Tên thái giám c.h.ế.t tiệt, ông ngoại trừ bám váy mụ đàn bà ngu ngốc này ra thì còn làm được cái gì hay hơn không? Còn muốn g.i.ế.c tôi, không phải tôi không kinh thường ông đâu, nhưng mà ông có bản lĩnh này à?”
Thái giám c.h.ế.t tiệt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-132.html.]
Bốn chữ này giống như ma chú, kích thích làm hai mắt Bạch Kiến Nhân đỏ tươi, nhe răng trợn mắt: “Tao không phải, tao không phải, mày đừng có nói bậy!”
“Nếu tao nói bậy thì mắc gì ngày nào ông cũng uống nước tiểu đồng tử làm thuốc dẫn, nuốt đủ loại thuốc lung tung bậy bạ chứ?”
Cô vừa nói ra câu này, các quần chúng đứng nhiều chuyện xung quanh vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ lại rớt cằm lần nữa, còn có một vài người trực tiếp kinh ngạc đến mức hô to thành tiếng.
Nhưng mà mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc, cô lại hỏi tiếp: “Nghe mẹ tôi nói mụ đĩ già kia còn lấy phân đồng tử về, trộng chung với mớ thuốc bột bậy bạ đen thùi lùi gì đó làm thành bánh nướng cho ông ăn, nó có mùi vị thế nào thế? Ông diễn tả lại cho chúng tôi nghe đi.”
Lục Tĩnh Xuyên vừa mới ăn cơm xong: “…”
Cô vợ đanh đá này của anh, thật sự chẳng hề suy xét đến dạ dày của anh chút nào cả.
Mớ thịt kho tàu vừa mới nuốt vào bụng đang nhộn nhạo trong dạ dày kháng nghị.
“Ồ, còn nữa, chắc ông già ở chân núi Lạc Đà gì đó là người hiểu rõ tình hình của ông nhất đúng không, mấy năm nay chắc ông ta cũng kê không ít loại đơn thuốc thế này cho ông, hôm nay ông kết hôn chuẩn bị động phòng hoa chúc, chắc là trong phòng đã chuẩn bị sẵn loại thuốc này rồi đúng không.”
Nói đến đây, Cung Linh Lung nghiêng đầu nhìn về phía Tần Mộng Lan đã hóa đá cứng đờ từ lâu hỏi: “Ê, chắc bà là người biết rõ nhất trước đó tên chó c.h.ế.t khốn nạn này có uống thuốc gì không đúng không, trong phòng chắc chắn còn có thuốc, bà mau đi tìm đi, lại nhờ bác sĩ xét nghiệm lại là được.”
“Mộng Lan, em đừng nghe nó ăn nói lung tung, thuốc anh uống không phải là mớ thuốc bậy bạ mà nó nói, chỉ là thuốc bổ bình thường mà thôi.” Bạch Kiến Nhân gân cổ lên kêu to.
Ông ta kêu rất to, nhưng hiện tại Tần Mộng Lan đã không nghe lọt tai bất cứ điều gì nữa, lúc này bà ta cứ như người mất hồn, ngơ ngẩn nằm liệt ngồi dưới đất.
Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của bà ta, còn có gì mà không rõ nữa, những gì Cung Linh Lung nói đều là sự thật.
Triệu Ngọc Thục đã giận đến mức trái tim co rút đau đớn, trở tay tát cho bà ta một bạt tai, toàn thân tức giận đến mức phát run: “Nghiệp chướng, sao tao lại đẻ ra một đứa nghiệp chướng ngu xuẩn như mày chứ?”
Tát xong, cuối cùng Triệu Ngọc Thục cũng đứng không vững nữa, nghiêng hẳn về một phía.
“Mẹ.” Con dâu trưởng nhà họ Tần vội vàng tiến lên ôm lấy bà ta.
Mấy người khác của nhà họ Tần cũng giận muốn điên, Tần Đức Xuân cũng sắp đứng không vững, cơ thể lảo đảo nghiêng ngả nghiêng về một phía, cũng may là con trai đỡ ông ta kịp lúc, cho nên ông ta mới không bị ngã xuống đất.
Lúc này trong đầu Tần Mộng Lan chỉ có bốn chữ “thái giám c.h.ế.t tiệt” quanh quẩn xung quanh, hoàn toàn không thèm để ý đến cha mẹ sắp sửa bị bà ta chọc cho tức chết, bà ta cũng bị cái tát này tát cho tỉnh lại.