Thập niên 70: Quân tẩu đanh đá ngược tra vả mặt - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-11-11 09:57:21
Lượt xem: 50
Bà không bắt buộc ông ta, nhưng cũng không cho phép ông ta vu oan đổ tội lên đầu của mình, vô cùng bình tĩnh từ tốn nói cho tất cả mọi người đều biết: “Mười chín năm trước, bởi vì một số nguyên nhân gia đình đặc biệt, tôi cô đơn một mình mang theo hành lý đến phương nam thăm hỏi một người bạn cũ của cha mẹ tôi, lên đường đến thành phố Đàm.”
“Tôi nhớ rõ lúc đó là một ngày đầu tháng năm tết Đoan Ngọ, khu vực thành phố Đàm có mưa to, đường ray bị mưa to cuốn trôi, đập nước phía Nam xả lũ, nước sông cuốn sụp nhà cửa đồng ruộng, tình hình tai nạn cực kỳ nghiêm trọng.”
“Đường ray bị gián đoạn, xe lửa không thể nào di chuyển được nữa, các hành khách chỉ có thể xuống xe nghĩ cách khác để lên đường.”
“Lúc đó tôi cũng đã có thai, ở thành phố Đàm trời xa đất lạ, tôi đi theo hai người bạn cũng muốn đến phía nam, đi vòng đến huyện Dương, tính đi đến thành phố Bình ở kế bên để tiếp tục ngồi xe lửa, kết quả vừa mới đến huyện Dương thì đã gặp được hai nhóm lưu manh đang đánh nhau sống mái ở đầu đường.”
Nói đến đây, ánh mắt Bạch Thủy Tiên trở nên lạnh như băng nhìn về phía tên cặn bã kia nói: “Lúc đó ba người chúng tôi đã trốn ở vị trí an toàn rồi, chính mắt nhìn thấy Bạch Kiến Nhân chính là một trong số mấy tên lưu manh đang đánh lộn tập thể kia.”
“Bà đừng có mà ăn nói bậy bạ.” Bạch Kiến Nhân tức giận trừng mắt nhìn bà.
Bạch Thủy Tiên không thèm để ý đến ông ta, tiếp tục bình thản nói: “Lúc đó bọn họ đánh nhau rất kịch liệt, liên tục di chuyển về phía chỗ chúng tôi đang trốn, ba người chúng tôi sợ sẽ bị cuốn vào cuộc đánh nhau này, lập tức xách theo hành lý bỏ trốn. Chúng tôi vừa mới đến huyện Dương, còn chưa quen thuộc với nơi này, trong lúc hỗn loạn chạy lung tung, tôi vô ý bị người ta gõ vào đầu, bị thương hôn mê.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-105.html.]
“Lúc tôi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện của huyện Dương, phần não bị thương mất trí nhớ, bác sĩ nói là hai người bạn đi cùng đưa tôi đến bệnh viện, tôi đã hôn mê ba ngày, bọn họ đã trả tiền viện phí cho tôi rồi, bởi vì có chuyện cho nên đã rời đi trước.”
“Đúng lúc đó, tên cặn bã này…”
Bạch Thủy Tiên chỉ vào Bạch Kiến Nhân, thậm chí còn không muốn gọi tên của ông ta, lạnh lùng nói: “Ông ta giả mạo thành chồng của tôi, giả vờ chạy khắp nơi tìm kiếm tôi, tranh thủ lúc tôi mất trí nhớ không biết gì hết, trộm đi hết hành lý và tiền bạc của tôi, lúc đó trong túi của tôi có hơn một nghìn đồng, mấy cây vàng và các thứ quý giá giống như đồng hồ vân vân, sau đó ông ta dẫn tôi về quê, nói với người bên ngoài rằng tôi là vợ mà ông ta cưới được ở trong thành phố.”
Nói đến đây, bà ta không nói thêm gì nữa, đảo mắt nhìn về phía Triệu Ngọc Thục: “Vị đồng chí này, chắc bà là lãnh đạo của Bạch Kiến Nhân, hành vi lừa gạt này của ông ta chẳng khác nào bọn buôn người, bà nói coi có phải cũng chịu xử phạt giống như bọn buôn người luôn hay không?”
Triệu Ngọc Thục còn đang tiêu hóa chuyện bà vừa mới nói ra, hoàn toàn không ngờ rằng bà lại quăng cho mình một vấn đề như thế, trả lời cũng không được, không trả lời cũng không được.
Nhưng mà trong lúc bà ta không biết phải trả lời như thế nào thì đứa con gái ngu xuẩn của bà ta lại nhảy cẫng lên nói: “Cho dù lúc đó Kiến Nhân có lừa mày thật, nhưng mà mấy năm nay anh ấy cũng đối xử không tệ với mày, là anh ấy cho bà chỗ ở và cơm để ăn, mày phải mang ân đội nghĩa anh ấy mới đúng.”
Bạch Linh Lung nghe được lời này cười muốn tắt thở, lập tức mở miệng cãi lại ngay: “Bà nực cười thật đó, tam quan của bà cũng chạy theo ngũ quan rồi đúng không, bà xấu, tâm của bà cũng xấu theo hả? Sao gia đình nhà bà lại có thể sinh ra một người vừa xấu vừa ác như bà thế?”