Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 624

Cập nhật lúc: 2025-03-30 23:09:32
Lượt xem: 13

Bà nội mỗi ngày nấu những món ngon cho anh, ông nội thì thức thâu đêm nói chuyện với anh, khuyên nhủ tận tình.

Ở đây, tâm trạng của anh hoàn toàn ổn định.

Gia đình không gây áp lực nào cho anh, anh có thể làm điều mình thích.

Nghĩ về những chuyện đã qua, Sở Đại không nhịn được cười: “... Ngày xưa, bà nội các cháu chỉ nhìn thấy một tấm ảnh của ông thôi, chưa từng ra khỏi quê nhà, vậy mà một mình ngồi tàu hỏa xanh Bắc Nam, đi suốt một ngày một đêm để lên phía Bắc, ỉu xìu nằm lên vai ông ngoại hai của các cháu, nói rằng bà ấy đến tìm đối tượng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Ngôn tròn mắt không tin nổi: “Bà nội cháu hồi đó dũng cảm vậy sao?”

Sở Kỳ cũng nhìn ông nội.

“Đúng vậy." Người đàn ông cười: “Bà nội các cháu chính là cô gái dũng cảm nhất mà ông từng gặp.”

Sở Ngôn lại trò chuyện với ông nội một lúc, Sở Kỳ ngồi bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, chỉ khi Sở Đại hỏi thì cậu mới nói đôi ba câu, so với đứa em nói nhiều thì cậu yên tĩnh hơn nhiều.

Nhìn đồng hồ, Sở Đại xoa xoa cổ tay: “Chín rưỡi rồi, chúng ta đi đón bà nội cháu về thôi.”

Sở Ngôn dĩ nhiên rất sẵn lòng, nhìn bó hoa đặt trên ghế bên cạnh, cậu hỏi: “Cái này mang theo không ạ?”

“Mang đi chứ.” Người đàn ông mỉm cười dịu dàng: “Bà ấy sẽ vui lắm.”

Hai đứa cháu theo sau ông ra khỏi thư phòng.

Sở Đại có tài xế riêng, nhưng do Sở Ngôn hết mực đề nghị, ông vẫn là lên chiếc xe thể thao màu xanh.

Sở Kỳ không muốn chen chúc ở ghế sau, với chiều cao và đôi chân dài, cậu chọn lên chiếc Hummer của mình.

Hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi khu đại viện, vì Sở Ngôn nói muốn tận hưởng làn gió mát đêm hè, nên cậu thu mái che xe lại, lái chiếc xe mui trần đưa ông nội ra ngoài.

Cảnh vệ ở cổng thoạt đầu ngỡ ngàng, nhìn rõ người ngồi trên xe, liền đứng nghiêm chào.

Trong lòng họ có chút bối rối.

Đây... thủ trưởng... đây là...

Sở Ngôn rất chu đáo, lái xe rất chậm.

Chủ yếu là vì giới hạn tốc độ.

Sở Kỳ theo sau, nhìn vào gáy của ông nội và em trai, thấy có chút đau đầu.

Chỗ Cố Khanh Khanh nhảy múa ở quảng trường cách khu đại viện quân đội khá xa, phải lái xe nửa tiếng mới tới.

Mỗi ngày sau bữa tối, bà đều cùng các bà cụ trong khu gia đình quân đội ra Quảng trường Nhân dân nhảy múa, nhảy xong thì tiện thể đi mua sắm ở trung tâm thương mại, mua chút quần áo, trang sức.

Bà cụ rất thích làm đẹp.

Sở Ngôn nghĩ có lẽ là do ông nội và ba vị ông ngoại nuông chiều bà, họ đặc biệt thích mua trang sức cho bà nội.

Sau này, khi cha anh, bác cả, chú ba và cô về nhà, họ cũng kế thừa truyền thống tốt đẹp này, mỗi lần về nhà thăm bà nội đều đưa bà đi dạo trung tâm thương mại, xách đồ và thanh toán cho bà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-624.html.]

Quảng trường Nhân dân rất náo nhiệt, có những phụ huynh dẫn con nhỏ đến chơi, cũng có các cặp đôi tay trong tay tản bộ bên đài phun nước nhạc. Các bà cụ có khu vực nhảy múa riêng, không gần khu dân cư nên không gây phiền hà đến ai.

Trong quảng trường là khu đi bộ, xe không thể vào, tìm được chỗ đỗ xe, Sở Ngôn tháo dây an toàn, quay đầu liếc nhìn bó hoa cúc pingpong trên ghế sau, đột nhiên lên tiếng: “Ông nội.”

Sở Đại mỉm cười nhìn cậu, trong mắt mang theo vẻ dò hỏi.

“Con và anh cả đều mua hoa, chẳng lẽ ông cũng phải ...” Anh để lộ biểu cảm ‘ông biết mà’.

Sở Đại hiểu ý, tháo dây an toàn, nói: “Hai đứa cứ đi trước, ông sẽ đến sau.”

Nhìn ông nội đi về phía các cửa tiệm, Sở Kỳ cũng xuống xe, hỏi em trai: “Em lại bày trò gì thế?”

“Chỉ là nhắc khéo thôi.” Sở Ngôn cười hì hì, tay trái cầm hoa, tay phải khoác vai anh trai đi về phía khu nhảy quảng trường: “Chúng ta đi tìm bà nội trước, xem bà có mệt không, đưa bà đi ăn khuya.”

Sở Kỳ không từ chối.

Sự xuất hiện của hai chàng trai ngay lập tức thu hút sự chú ý, không có lý do gì khác, mặc dù hai người không phải anh em ruột mà lại quá giống nhau.

Giống như sinh đôi vậy.

Cố Khanh Khanh đang mải mê nhảy điệu “Táo Nhỏ”, không để ý đến họ.

Sở Ngôn gọi mấy lần, bà vẫn không nghe thấy, cậu phải lớn tiếng hơn: “Bà nội! Cố nữ sĩ à!! Bà cụ ơi!!!”

Lần này Cố Khanh Khanh mới nghe thấy, bà tức tối chạy lại, véo tai cháu trai: “Ai già hả, ở đây có bà già nào đâu?!”

“Dạ dạ dạ, toàn là mỹ nhân cả.” Sở Ngôn nhăn nhó: “Đau quá, bà nội nhẹ tay chút được không ạ?”

Cố Khanh Khanh mới chịu tha cho cậu.

Bà cũng hơi mệt, đi đến ngồi bên bồn hoa, Sở Kỳ đưa hoa cho bà, rồi vặn nắp cốc giữ nhiệt giúp bà.

Cố Khanh Khanh một tay ôm hoa, một tay cầm cốc giữ nhiệt uống nửa cốc nước lớn, thở dài: “Vẫn là cháu trai lớn của bà chu đáo.”

Sở Ngôn cười hì hì, đưa bó hoa cúc pingpong giấu sau lưng lên trước mặt bà, lắc lắc: “Cháu trai thứ không chu đáo à?”

“Cũng tạm được.” Dù nói vậy nhưng khóe miệng bà vẫn không giấu được nụ cười khi nhận bó hoa.

Trong lúc đó, có một vài bà cùng nhảy múa tiến lại hỏi thăm, bà đặt bó hoa sang bên cạnh, cười mỉm đáp: “Đúng đúng, là cháu trai tôi. Trông cũng được đấy chứ, chúng thua xa ông nội chúng hồi đó, ôi, chẳng hiểu sao hai ông cha của tụi nó càng lớn càng giống ông anh hai của tôi.”

Khóe mắt bà thoáng thấy người đàn ông đang chậm rãi tiến lại từ xa, bà hơi ngẩn người.

Sở Đại cầm một bó hồng đỏ rực, kiều diễm.

Dừng bước trước mặt bà, người đàn ông cúi xuống, mỉm cười hỏi: “Mệt chưa?”

Cố Khanh Khanh ngây ngốc ngẩng đầu nhìn chồng, quên mất trả lời.

Nụ cười người đàn ông đầy dịu dàng, ôm bó hoa, đưa tay ra trước mặt bà: “Chúng ta về nhà, được không?”

HOÀN

Loading...