“Tiểu Béo! Cậu chảy m.á.u !”
Đàm Ngọc Dao thấy nhảy xuống sông, thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi đầu thấy m.á.u tuôn từ mu bàn tay của Đường Nghị Dương. Những giọt nước mắt mà cô cố nén bấy lâu cuối cùng cũng kiềm , lăn dài má.
Đường Nghị Dương tùy tiện lấy áo ấn vết thương, chẳng coi đó là chuyện lớn. Trước đó thuyền, từng thương nặng hơn thế nhiều, nên việc chẳng đáng gì.
Anh để ý đến Đàm Ngọc Dao mà cúi xuống kiểm tra phụ nữ đất. Người vẫn còn thở, nhưng yếu ớt. Ở cuối hành lang còn một nữa đang co ro, m.á.u chảy thành vệt dài, trông tình trạng cũng chẳng khá hơn là bao.
Tuy nhiên, miễn là c.h.ế.t thì vẫn .
Phòng y tế tàu nhận tin báo và nhanh chóng mang cáng xuống. Mấy nhân viên bảo vệ hợp sức đưa hai phụ nữ ngay lập tức.
Ba nhân viên bảo vệ còn , hai tiến hành ghi lời khai của Đàm Ngọc Dao và Đường Nghị Dương, một gõ cửa từng phòng để tìm các nhân chứng khác.
Vì đàn ông chạy , phòng của Đàm Ngọc Dao xới tung lên. Khi bản ghi chép, một giường, ngoài hành lang.
Nhân viên bảo vệ hỏi kỹ càng, mất nửa tiếng mới tạm thời cho họ .
Tay Đường Nghị Dương vẫn còn chảy máu, Đàm Ngọc Dao lo lắng yên. Ngay khi kết thúc cuộc hỏi cung, cô kéo tới phòng y tế.
Rất may, vết thương ở tay ảnh hưởng đến gân mạch, chỉ dài. Sau khi khâu bốn mũi và băng bó , chuyện cơ bản .
Phòng của Đàm Ngọc Dao thể ở nữa, hai thu dọn đồ đạc và chuyển sang phòng bên cạnh của Đường Nghị Dương. Vừa bước phòng, Đàm Ngọc Dao liền xoay chặn Đường Nghị Dương ngay cửa.
"Tiểu Béo! Cậu đang giận ?"
Kể từ lúc nhảy xuống sông, chuyện với cô nữa. Trong lòng Đàm Ngọc Dao cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đường Nghị Dương mím môi, trả lời.
Chắc chắn là đang giận .
Đàm Ngọc Dao lý do vì , trong lòng cảm động bất lực. Cô hiểu rằng bảo vệ , nhưng liệu cô nên để một đối mặt với nguy hiểm, còn bản thì trốn trong phòng, thậm chí khóa trái cửa ?
tất cả những suy nghĩ , khi thấy bàn tay của băng bó như chiếc bánh chưng, đều hóa thành một câu :
"Tiểu Béo, sai , đừng giận nữa mà."
Cô ôm lấy cánh tay lành lặn của , lắc nhẹ. Đường Nghị Dương nhíu mày, giãn , nhưng vẫn đầu , cô.
Đàm Ngọc Dao hết dỗ dành bên đến nịnh nọt bên , nhưng vẫn nguôi giận. Đột nhiên, cô buông tay , chống nạnh, bắt chước dáng vẻ của Phùng Tam Muội:
"Đường Tiểu Béo! còn tính sổ với ! Cậu còn tỏ cứng đầu. Lúc nãy đẩy đau lắm, thương luôn , định giải thích thế nào?!"
" sẽ mua t.h.u.ố.c cho ."
Trời đất, cuối cùng cũng chịu mở miệng. Đàm Ngọc Dao vẫn giữ nét mặt nghiêm túc: " bệnh, cần uống thuốc."
"Vậy thì mua t.h.u.ố.c dán."
Đường Nghị Dương cẩn thận nhớ , lúc đó đẩy vai cô mà, thật là dùng quá sức khiến cô thương ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-giam-beo-cua-ho-yeu/217.html.]
"Cậu mua ..."
Đàm Ngọc Dao nảy sinh ý định trêu chọc , tiến thêm hai bước về phía , gần như áp sát .
Đường Nghị Dương sắp giữ nổi vẻ lạnh lùng nữa. Anh cố gắng né tránh ánh mắt của cô.
"Cậu tại mua ?"
Đường Nghị Dương: "..."
"Bởi vì tay đẩy nhầm chỗ ..."
Câu của Đàm Ngọc Dao khiến chính cô cũng đỏ mặt. Lúc đó hỗn loạn, cô chú ý lắm, nhưng giờ nghĩ , tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng.
Đường Nghị Dương vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh, Đàm Ngọc Dao dần cảm thấy thất vọng. cô phát hiện đang đỏ mặt.
Không nhịn , cô bật .
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Dù cố tỏ lạnh lùng, Đàm Ngọc Dao vẫn tươi, lao lòng , ôm chặt lấy eo buông.
"Đừng giận nữa mà, cũng lo cho thôi. Nếu còn giận, sẽ đấy."
Giọng điệu oan ức của cô khiến Đường Nghị Dương thể tiếp tục giả vờ lạnh lùng. Anh thở dài, ôm cô lòng.
"Cậu lời ."
Đàm Ngọc Dao lập tức ngẩng đầu lên, trừng mắt .
"Tiểu Béo, nữa, rốt cuộc ai lời ai?"
"Bình thường thì , nhưng trong tình huống như hôm nay thì ."
Đường Nghị Dương kiên quyết thẳng mắt cô.
Nhìn một hồi, khí tranh cãi dần đổi. Thất Vĩ thức thời đóng thị giác, lùi sang một bên.
Đầu Đường Nghị Dương càng ngày càng cúi thấp, đôi môi đỏ mọng của cô gần như ở ngay mắt. đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Hai lập tức cứng đờ. Đàm Ngọc Dao nhanh chóng thoát khỏi vòng tay , chạy nhà vệ sinh.
Nhìn hình ảnh trong gương, mặt đỏ hồng như hoa đào, trong lòng cô chợt cảm thấy tiếc nuối.
Đường Nghị Dương bình tĩnh đôi chút, mở cửa.
Bên ngoài là một đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề.
"Ngài chính là Đường Nghị Dương, đúng ?"
"."
" là quản lý tầng ba đến năm, gọi là Quản lý Thái là . Rất xin vì sự việc xảy tàu khiến ngài và bạn đồng hành gặp phiền phức. Để bù đắp, chúng sẽ nâng hạng cabin của ngài và cô Đàm lên hạng đặc biệt. Đây là vé mới, xin ngài giữ kỹ. Một nữa xin vì sự bất cẩn của chúng ."
Quản lý Thái cúi chào theo kiểu lễ nghi.