Vợ con ở nhà đủ, ngoài còn nuôi tiểu tam tiểu tứ. là tiền nhiều quá nên đốt.
Người thường , gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Tiểu Phì ngày nào cũng ở với , ảnh hưởng .
"Mày đồ đê tiện, dựa mà còn thể đây! Tao cho mày !"
Tiểu Tam và tiểu tứ cãi một hồi lẽ là miệng khô, mắng nữa. Bắt đầu phá đồ. Đầu tiên là kéo chăn của tiểu tam, đó kéo xuống.
Nồi canh, ly cốc bàn rơi vỡ tung tóe.
Mẹ của tiểu tam mang canh gà đến về, bây giờ đối diện chỉ một cô 'đơn thương độc mã'. Trên thương tích, rõ ràng là đ.á.n.h tiểu tứ.
Đàm Ngọc Dao cũng thương, tay cử động , đương nhiên sẽ dại mà can ngăn.
Hai giằng co đất một lúc, đó dậy. Đẩy đẩy đến chỗ Đàm Ngọc Dao.
Đàm Ngọc Dao: "!!!"
Người trong nhà, tai họa từ trời rơi xuống. Đàm Ngọc Dao sợ cuốn hai , vội vàng chống tay dậy. Cũng chẳng còn để ý đến đau đớn ở tay nữa, chỉ trèo xuống giường từ phía bên và xa một chút.
Phía lưng, tiếng đồ đạc va chạm vỡ tan tành khắp nơi, cô thực sự đau lòng chịu nổi. Đấy đều là những thứ Tiểu Bàng mua về mà.
Nhất định bắt họ bồi thường mới !!!
Vừa đặt chân xuống đất, giày của cô ở phía bên , lạnh buốt tận xương.
Hai kéo kéo xô đẩy đến tận cạnh giường cô. Động tác mạnh quá khiến cả cái giường nghiêng . Kéo theo đó, Đàm Ngọc Dao giường đụng trúng, ngã sấp xuống đất.
Lúc cuối cùng cũng hai nhân viên bảo vệ chạy lên, một cố gắng can ngăn, một đỡ Đàm Ngọc Dao dậy.
Kết quả là, can ngăn hai phụ nữ cào cấu đầy mặt dấu vết. Người đỡ Đàm Ngọc Dao vội vàng chạy qua giúp đỡ.
"Đều dừng tay ! Đừng đ.á.n.h nữa!"
"Tránh ! Tránh !"
"Nếu còn đ.á.n.h nữa thì đừng trách chúng khách sáo!"
Tuy nhiên, rõ ràng lời của họ chẳng tác dụng gì, hai phụ nữ càng cào cấu dữ dội hơn. Đàm Ngọc Dao khoác tạm chiếc áo bông, gần như lẩn ngoài cửa.
"Ngọc Dao?! Sao tự dậy ?!"
Đường Nghị Dương trở về thấy đám đông tụ tập cửa, chạy tới liền thấy Đàm Ngọc Dao đang ở cửa.
Vừa hỏi câu xong thì thấy tiếng c.h.ử.i bới của hai phụ nữ bên trong, cảnh tượng hỗn loạn bên trong, lập tức hiểu .
"Thật là thể chấp nhận !"
Ngọc Dao vẫn còn đang thương, mà ép rời khỏi giường. Trời lạnh thế mà chân còn giày, thật khiến đau lòng c.h.ế.t .
Đường Nghị Dương lập tức cởi áo khoác trải xuống đất, bế Đàm Ngọc Dao qua. Rồi kéo áo , che phủ đôi chân đỏ ửng vì lạnh của cô.
"Cậu chờ một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-giam-beo-cua-ho-yeu/208.html.]
Nói xong, bước phòng bệnh.
Anh hề nhẹ nhàng như hai nhân viên bảo vệ , trực tiếp tiến tới, mỗi tay túm một quăng xuống đất.
"Đủ ?! Còn gây sự nữa ?!"
Hai phụ nữ nhất thời kịp phản ứng, khi thấy Đường Nghị Dương là lạ, lập tức bò dậy, định dùng chiêu cũ đối phó với .
Đường Nghị Dương lạnh lùng hừ một tiếng.
"Mắt thẩm mỹ của Đại Đầu cũng chẳng gì nhỉ, thích loại như các cô? Có cần gọi điện cho đến đây xem bộ dạng điên cuồng của các cô ?"
Hai phụ nữ trong lòng run lên, rõ tình nhân của .
Lý Nguyệt Nga là tỉnh táo đầu tiên.
Tuyệt đối thể để Đại Đầu thấy như thế , cô luôn duy trì hình tượng một "bạch liên hoa". Nếu bộ dạng chanh chua thấy, chắc chắn chuyện kết hôn sẽ tan thành mây khói.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Người đàn ông Đại Đầu, nhất là đừng đắc tội.
" cũng chỉ là bức ép quá mới động thủ thôi."
Cô cúi đầu, giả vờ vẻ hối . Người nhảy dựng lên, liên tục mắng cô là hồ ly tinh, giả tạo.
Đường Nghị Dương kiên nhẫn bước thêm hai bước về phía cô .
"Biến nhanh, nếu sẽ tự tay quăng cô ngoài."
Ánh mắt hung dữ, sức lực trong tay cũng lớn. Cô gái nhớ lúc nãy quăng xuống đất, bây giờ vẫn còn đau ê ẩm. Không dám mạo hiểm, cô lủi thủi bỏ .
Đường Nghị Dương quanh căn phòng đầy rẫy tàn tích, sang Lý Nguyệt Nga.
"Nhớ tính xem vỡ bao nhiêu đồ, bồi thường đấy."
Lý Nguyệt Nga: "..."
Chiếc giường bệnh cũ đổ nước, thể ngủ nữa, Đường Nghị Dương trực tiếp bế Đàm Ngọc Dao sang giường bên cạnh. Anh dọn dẹp một đồ vật thể sử dụng .
Người phụ nữ đối diện trốn trong chăn, ngoài nữa.
"Họ đ.á.n.h ?"
Điều Đường Nghị Dương lo lắng nhất chính là điều . Biết sớm rằng đến phòng bệnh gây rối, hôm nay nên về muộn hơn mới đúng.
Đàm Ngọc Dao lắc đầu.
"Không , thấy họ sắp đ.á.n.h qua, xuống giường trốn mất. Chỉ là giày ở bên , mang , lạnh."
Chẳng lạnh, mà là lạnh thấu tim.
Đường Nghị Dương cau mày, hài lòng đối diện, đưa tay chăn, kéo chân Đàm Ngọc Dao , ôm trong áo .
Đôi bàn chân lạnh buốt khiến rùng ngay lập tức. Đàm Ngọc Dao ngạc nhiên, khi nhận , mặt cô đỏ bừng. Cố rút chân nhưng rút , chỉ thể đưa tay véo .