Mùa đông mặc dày quá, dễ kéo lên .
Đàm Ngọc Dao nghi ngờ tên gió biển thổi ngu .
"Đồ ngốc, là tay áo kéo lên mà. Phải cởi áo ."
Đường Nghị Dương: "..."
Anh chứ, nhưng mà ngại quá.
"Họ thường bảo ăn nhiều cá sẽ thông minh, thấy càng ngày càng ngốc thế ."
Đàm Ngọc Dao nhạo cởi hết cúc áo . Đường Nghị Dương đỏ mặt giúp cô cởi áo bên tay trái. Chỉ còn lớp áo mỏng nên dễ kéo hơn. Kéo lên lộ một vùng bầm tím lớn.
Chắc là do va đập ở chỗ .
Đường Nghị Dương nhíu chặt mày.
" xuống nộp tiền, tiện thể tìm bác sĩ kê t.h.u.ố.c bôi cho . Cậu đây chờ một lát."
"Ê!"
Đàm Ngọc Dao vội kéo .
"Bác sĩ bảo viện mấy ngày, chắc chắn đắt. Trong áo khoác của tiền."
Đường Nghị Dương rút tay về, véo nhẹ má cô, ấn cô chăn.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Đừng khách sáo với , sẽ giận đấy. Ngoan nào, ngủ một lát. hỏi bác sĩ xem thể ăn gì, lát nữa mua đồ ngon cho ."
Đàm Ngọc Dao chớp chớp mắt, khẽ đáp một tiếng "Được." Khi Đường Nghị Dương sắp đến cửa, cô gọi .
"Cậu... về sớm nhé."
Một ở đây, cô cảm thấy sợ.
Thất Vĩ: "..."
Giờ tự động quên nó ?
Nghe thấy sự lưu luyến trong giọng của thương, Đường Nghị Dương xúc động , hôn mạnh lên trán cô mới .
Đàm Ngọc Dao với khuôn mặt đầy vết bầm, kéo chăn trong rung cả . Thất Vĩ tộc trưởng như , cũng nhịn theo.
Cô cũng hiểu tại .
Nửa giờ , Đường Nghị Dương mang theo đủ loại túi lớn túi nhỏ trở về. Giữa mùa đông lạnh giá mà trán đổ mồ hôi, rõ ràng là chạy về.
"Bảo về sớm, cũng cần gấp như chứ. Ra một mồ hôi, lát nữa lạnh thì ?"
Bệnh viện chẳng chút ấm nào, lạnh buốt .
Đường Nghị Dương để tâm : "Không , tàu thường xuyên đổ mồ hôi gió lạnh thổi khô, quen . Sẽ bệnh ."
Anh đặt hết đồ trong tay lên bàn, bưng cháo đóng hộp sờ thử, vẫn còn nóng.
"Thôi dậy ăn chút gì , sắp trưa ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-giam-beo-cua-ho-yeu/203.html.]
Đàm Ngọc Dao che tay trái dựa dậy, đắp chăn, phía khoác thêm áo khoác. Đường Nghị Dương còn mua cho cô một chiếc mũ và một tấm chăn len. Anh gói cô giống như một chú gấu.
"Cậu gói thành như thế thì ăn ?"
Đường Nghị Dương kéo ghế cạnh cô, bưng cháo lên đưa thìa.
"Tất nhiên là sẽ đút . Nhiệm vụ của bây giờ là mau chóng hồi phục. Đợi khỏi, sẽ dẫn lên tàu chơi."
Nói đến tàu, Đàm Ngọc Dao nghiêm mặt .
"Tại điện thoại ở bến tàu của các gọi ? Điện thoại của cũng liên lạc , đài bão đến, ở nhà lo lắng c.h.ế.t ."
Đường Nghị Dương đút cháo kể lời giải thích của lão Lưu.
"À ... Thôi , chuyện gì xảy là . Tiểu Béo, thật sự định nghề suốt đời ?"
Cô thực sự cảm thấy đây là nghề , độ nguy hiểm quá cao. Hiện tại liên lạc thuận tiện, mỗi bão tố cuồng phong là cô lo lắng yên. Gặp mấy ngày liên lạc là cô phát điên lên. Nửa năm nay, tính tình cô tự thấy nóng nảy hơn nhiều.
" khiến lo lắng, còn khiến gặp t.a.i n.ạ.n xe. Xin ... Chỉ là bây giờ lái tàu mới học nửa vời, còn tiếp tục học. Đợi học xong, sẽ lái tàu ngoài biển nữa, về nhà lái tàu hàng sông Trường Giang ?"
Đường Nghị Dương vẫn hứng thú với những điều , bảo bỏ ngay .
Đàm Ngọc Dao gật đầu, lái tàu hàng đúng là an hơn so với biển. Hơn nữa như , thời gian hai thể gặp sẽ nhiều hơn. Gia đình cũng sẽ ít ý kiến về hơn.
Đột nhiên, Đàm Ngọc Dao giật , hình như đến giờ cô vẫn gọi điện về nhà!!
"Tiểu Béo, nhà gọi điện cho ?"
Đã hơn bốn ngày liên lạc với nhà, họ lo lắng đến mức nào .
"Hôm nay gọi , cũng chuyện gặp t.a.i n.ạ.n xe. Bố tức giận, trách mắng một lúc, cuối cùng viện cớ chăm sóc mới thoát ."
Đường Nghị Dương , tương lai bố vợ thật khó chiều.
Đàm Ngọc Dao lập tức nhăn nhó.
Ôi...
Lúc sẽ ngoài, hứa hẹn lắm, bây giờ vả mặt. Về nhà chắc chắn sẽ quản chặt, khó ngoài .
Cô buồn bã ăn hết cháo, uống thuốc, tinh thần nhanh chóng suy sụp. Vừa chuyện ngáp liên tục, đôi khi đang gì.
Đường Nghị Dương trực tiếp giúp cô cởi quần áo ngoài, nhét cô chăn ép cô ngủ.
"Tiểu Béo, ngủ , ?"
"Đảm bảo , cứ ngủ, canh cho."
Anh giống như đang dỗ trẻ con, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Đàm Ngọc Dao lim dim , tay bất chợt từ trong chăn duỗi , nắm lấy tay của Đường Nghị Dương kéo chăn.
"Như cảm thấy an tâm hơn."
Đường Nghị Dương lật tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, vui vẻ.
"Được, ngủ ."
Trong phòng bệnh nhanh chóng yên tĩnh . Đường Nghị Dương yêu đang ngủ say, trong lòng cảm thấy bình yên. Nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của cô ôm tay ngủ, khóe môi khỏi nở nụ .