Sau khi tắm xong, Tiểu Béo cảm thấy lưng lạnh buốt, xin Đàm Ngọc Dao một chiếc áo dài tay mặc mới thấy thoải mái hơn.
Thấy cô giặt quần áo, cũng theo cùng.
"Ngọc Dao, lúc nãy thấy nhà dán chữ Hỉ. Là trai cưới vợ ?"
"Không , là bố , hôm qua kết hôn. Nếu về sớm hơn, còn thể uống ly rượu mừng nữa."
"Là bố ..."
[Mẹ kế... liệu đối xử với cô ? Nếu như kế của Tiểu Bạch Cải thì ? Ngày mai về tìm hỏi thăm mới .]
"Không..."
Đàm Ngọc Dao định cần, nhưng chợt nhận đó là suy nghĩ trong lòng . Vội vàng sửa lời.
"Không đúng, đợi đến năm mới về ? Sao bây giờ về ? Còn nữa ?"
"Hiện tại đang là mùa nghỉ đ.á.n.h bắt cá. Thực tháng 7 nên về , nhưng tàu chút chuyện, Bắc Sơn một chuyến. Giờ mới rảnh về."
Suy nghĩ một chút, thêm một câu.
" đến đây thẳng luôn."
Ý là về thành phố. Lý do vì , Đàm Ngọc Dao đương nhiên hiểu. Tai cô đỏ bừng, thêm lời nào.
Đường Nghị Dương xổm bên cạnh, cô giặt quần áo, sợi dây đỏ cổ cô lắc lư nổi bật.
Nụ môi, dù cố gắng cũng nén .
Đàm Ngọc Dao đầu thấy đang , trực giác cho rằng điều đó liên quan đến .
"Cậu gì ?"
Đường Nghị Dương nheo mắt.
"Trong lòng vui vẻ thì thôi. Ngọc Dao, những lời với lúc , còn nhớ ?"
Lúc ?
Đàm Ngọc Dao suy nghĩ một chút liền nhớ .
Anh gặp hy vọng cô thể cho một câu trả lời. Nếu đồng ý thì hãy trả ngọc cho , sẽ hiểu.
Bây giờ, nên trả ?
Đàm Ngọc Dao sờ sợi dây cổ, trong lòng thực câu trả lời.
Đường Nghị Dương tiến thêm hai bước, nghiêm túc cô : "Trước đây còn nhỏ, cho hai năm để suy nghĩ kỹ. bây giờ, cảm thấy thể trì hoãn thêm nữa. Cậu ngày càng xinh hơn, nếu ở bên cạnh , lỡ kẻ nào mắt cua mất thì ? Vì , cần một danh phận ."
"À... danh phận gì chứ... ..."
Đàm Ngọc Dao như , tim đập thình thịch, câu nào trọn vẹn.
"Ý là, bạn trai của , ... đồng ý ?"
Trong lòng Đường Nghị Dương thực sự lo lắng, nhưng dám biểu lộ ngoài. Thậm chí còn mạnh dạn nắm lấy tay cô.
Tay cô ngâm nước nên lạnh. Có vài vết chai nhỏ, đều là do việc mà . Anh kiềm chế mà vuốt ve mấy .
[Nếu thể cưới cô , nhất định sẽ để cô sống cuộc sống việc.]
Tim Đàm Ngọc Dao như tay bóp nhẹ, chua xót và căng tức.
"..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-giam-beo-cua-ho-yeu/190.html.]
Chưa kịp đồng ý, cô thấy bố gọi từ cửa .
Đường Nghị Dương tiếc nuối rút tay về. Giúp cô vắt khô mấy bộ quần áo.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Đàm Ngọc Dao chạy về .
"Bố, bố gọi con gì ?"
"Ra đường xem trai con về . Trời sắp tối , tay đèn pin, bố yên tâm."
Đàm Dục Dân cẩn thận lấy một chiếc đèn pin đưa cho con gái. Rồi Đường Nghị Dương.
"Tiểu Đường tối nay về ?"
Đường Nghị Dương định trả lời thì Đàm Ngọc Dao xen .
"Trời sắp tối , bây giờ về thị trấn thì nguy hiểm lắm. Dù trai cũng về , tối nay để ngủ với . Sáng mai còn thể nhờ xe ."
Nhắc đến xe, Đường Nghị Dương vỗ trán chạy ngoài.
Đàm Ngọc Dao cũng chạy theo.
Chạy đến cánh đồng lúa nơi chiều nay phun thuốc, thấy Đường Tiểu Béo với vẻ mặt như thoát khỏi tai họa.
"Suýt quên mất xe, nếu mất thì cả càm ràm lâu nữa."
Đường Nghị Dương đầu với Đàm Ngọc Dao, vỗ nhẹ chỗ phía .
"Ngồi lên xe , đưa tìm trai nhé?"
Đàm Ngọc Dao chút háo hức, từ nhỏ đến lớn cô từng xe đạp. hai bánh xe nhỏ chút sợ. Hai bánh xe nhỏ thể chịu hai ?
"Có ? còn nặng gần trăm cân nữa."
"Tất nhiên , sẽ đùa giỡn với sự an của ."
Đường Nghị Dương đầy tự tin, Đàm Ngọc Dao cũng tin tưởng. Cô nắm chặt áo , cẩn thận lên.
"Cầm chắc nhé, xuất phát!"
Đường Nghị Dương thử cảm giác tay lái, vấn đề gì liền đạp bàn đạp khởi hành.
Đường làng đều là đường đất, luôn lởm chởm ít khi bằng phẳng. Mỗi qua ổ gà, Đàm Ngọc Dao đều sợ hãi ôm chặt Đường Nghị Dương.
Trời dần tối, cô bật đèn pin lên, thuận tiện ôm lấy Đường Nghị Dương.
Đường Tiểu Béo vui vẻ, hận thể ca hát một bài.
Hai đạp chậm, làng Yên Bình xa, lâu đến đầu làng.
"Kia trai ?"
Vừa dừng xe, Đường Nghị Dương thấy .
Khoảng cách xa, hai bên chuyện cũng chú ý đến ánh sáng bên .
Đàm Ngọc Dao lập tức tắt đèn, hiệu cho Đường Nghị Dương đỗ xe cẩn thận. Rồi mò mẫm qua.
Đến gần, cô thấy Trần Oanh buồn bã .
"Trên mặt sẹo , xinh nữa. Sao còn thích gì?"
Hai núp cây như kẻ trộm.
"Anh thích là con của em, vẻ bề ngoài. Dù bây giờ em thêm vài vết sẹo, vẫn thích. Em nhất trong lòng mãi mãi."