Thất Vĩ bên cạnh bắt đầu đếm ngược. Đàm Ngọc Dao ngay lập tức như lên dây cót, nhanh chóng thực hiện bài tập bụng. May mắn , cô kịp thành 60 cái đúng 11 giờ 59 phút.
"Nhắc nhở mật..."
"Đợi chút, để... để nghỉ một lát ."
Đàm Ngọc Dao mệt lả vật giường, thể dậy nổi.
"Yên tâm, để nhắc cô tập luyện . Ta chỉ nhắc rằng, cô sắp hết tiền ..."
"Sao thể?!"
Đàm Ngọc Dao hoảng hốt bật dậy. Dù hơn 300 nghìn điểm công đóng băng, nhưng vẫn còn hơn 2000 điểm ? Cô vội vàng mở bảng hệ thống kiểm tra.
Nhiệm vụ đang phát hành - Điểm công hiện tại: 380203 (trong đó 380000 điểm đóng băng. 303 điểm chỉ thể đổi ở tùy chọn 1)
1. Dọn dẹp nhà cửa (ba phòng ngủ và bếp, tính chuồng gà) - Hoàn thành 3
2. Bóc lạc - Chưa thành
3. Khiêng đá - Chưa thành
4. Bẻ ngô - Chưa thành
5. Mỗi sáng và tối 60 cái gập bụng chuẩn ( điểm công) - Đã thành
6. Xát ngô - Chưa thành
7. Phun t.h.u.ố.c trừ sâu - Chưa thành
8. Cày đất - Chưa thành
9. Nấu cơm (3 = 1 điểm công) - Hoàn thành 4
10. Lên núi nhặt củi (1 bó = 1 điểm công) - Hoàn thành 7
Không ngờ trong âm thầm mà chỉ còn 300 điểm ?!
"Thất Vĩ, thật sự, thật sự là do tiêu hết ?!"
"Lẽ nào là tiêu ? Cô tự nghĩ xem, xe đạp, máy may, đồng hồ, radio, món nào là giá trị lớn? Đồng hồ, cô còn mua tới bốn cái. Tổ chức đám cưới đổi nhiều nguyên liệu nấu ăn và ngói như . Tiền cứ thế chảy như nước."
Đàm Ngọc Dao: "..."
Xem thói quen tiêu xài hoang phí của cô vẫn sửa , chỉ cần chút tiền tiết kiệm là cô mất kiểm soát.
Thực lúc mua, cô hề cảm thấy đắt. Thấy đồng hồ quá, kiềm chế nên mua luôn cho trai và Đường Tiểu Béo.
Rồi những thứ như chăn rồng phụng, chăn song hỷ, nên cô cũng mua hai bộ đặt trong phòng tân hôn.
Khi mua sắm hăng say, cô để ý đến dư tài khoản còn bao nhiêu.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Giờ chỉ còn hơn 300 điểm, Đàm Ngọc Dao hình.
Hiện tại trong nhà tuy cần dùng đến tiền, nhưng câu " tiền trong tay, lòng lo lắng" vẫn luôn đúng. Số điểm công ít ỏi khiến cô chút cảm giác an nào.
Cô còn nhớ, cô còn nuôi hai con rắn.
Bây giờ cặp vợ chồng nhà Đào mỗi tuần thể tiêu hết hơn 30 điểm công của cô. Hơn 300 điểm công chỉ đủ cho chúng ăn trong hơn hai tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-giam-beo-cua-ho-yeu/186.html.]
Làm Đàm Ngọc Dao lo lắng cho .
"Thất Vĩ, cách nào giải đông sớm hơn ? Ví dụ như nhiệm vụ trừng phạt gì đó, thành xong là thể giải đông?"
Nếu , dù khổ dù mệt cô cũng sẽ cố gắng thành.
"Không , là nửa năm, thể đổi."
"Than ôi..."
Đàm Ngọc Dao đang ngủ giường, thở dài một tiếng. Sau niềm vui lớn là nỗi buồn lớn.
"Cô thể đổi nhân sâm đó. Như một năm tới bạn sẽ lo lắng."
Giọng của Thất Vĩ đầy cám dỗ, Đàm Ngọc Dao thoáng chốc d.a.o động, nhưng ngay lập tức kiên định.
"Không đổi! Đó là bảo vật gia truyền mà giữ ."
"Vậy thì cô chỉ thể cố gắng kiếm thêm điểm công thôi."
Đàm Ngọc Dao: "..."
"Thất Vĩ... bụng Thất Vĩ... Sao ngươi nỡ để cực khổ kiếm từng điểm công, đem nuôi cặp vợ chồng nhà Đào chứ?"
Điểm công kiếm từ nhiệm vụ là để đổi lấy cân nặng, nếu thể giải đông điểm công đó, e rằng cô sẽ dùng điểm công để bù đắp.
Chỉ cần nghĩ đến việc dùng điểm công đổi cân nặng để mua thức ăn cho Đào, lòng Đàm Ngọc Dao đau như cắt.
Ít nhất ba, bốn tháng tới cô thể đổi cân nặng. Những bộ quần áo mùa đông cô sửa hầu như đều thể mặc nữa. Cũng đừng mong chụp ảnh gửi .
Không thể giảm cân, cuộc đời cô rút ngắn một nửa.
Thất Vĩ bật vì chuỗi suy nghĩ của cô. Dù thương cô, nhưng để cô hiểu rằng điểm công dễ kiếm.
Hai hôm thấy cô tiêu điểm công mắt chớp, giống như trở thời tiểu thư giàu ngày xưa. Sống ở thời đại lâu như mà vẫn học đức tính cần kiệm.
"Vẫn còn nhiều nhiệm vụ điểm công cao, cô hãy cố gắng nhiều hơn."
Nói xong liền biến mất. Dù Đàm Ngọc Dao gọi thế nào, cô cũng xuất hiện.
Đàm Ngọc Dao tức đến mức thể ngủ . Suốt đêm trằn trọc giường, đợi gà trống trong nhà gáy sáng liền bật dậy.
Vì trời nóng, đồ ăn thừa hôm qua hầu như phân phát cho các gia đình quen , hiện tại trong tủ bát chỉ còn một ít món nguội.
Đàm Ngọc Dao thái ớt xào những món nguội đó, đun nước nấu mì. Bên cạnh, nồi khác đun nước hấp trứng.
Nước sôi, cô thấy tiếng cửa chính mở .
Đàm Ngọc Dao đoán chắc là bà ngoại.
Kết quả, là bố cô.
Nhìn vẻ mặt hớn hở của ông, cô tối qua ông một đêm thoải mái.
"Con gái, dậy sớm thế?"
"Quá vui mà, từ nay nhà sẽ náo nhiệt hơn. À đúng bố, lát nữa con , bố với giúp con là trưa nay con về ăn cơm."
"Không về ăn cơm, trưa nay con ăn gì?"
Đàm Dục Dân nhớ mấy hôm con gái cũng như , sáng tối mới về, luôn ăn bên ngoài, thật .