Cái bụng của cô tỉnh cả cô, kêu inh ỏi, khiến Thất Vĩ cũng cảm thấy ngại.
“Dao Dao! Con tỉnh , ngoài ăn cơm . Hôm qua ăn gì, chắc đói .”
Nghe cha gọi, Đàm Ngọc Dao sờ bụng, mơ màng ngoài.
Ngồi xuống bàn, cô mới giật tỉnh táo.
Mình xin nghỉ để thăm Trần Anh ?! Sao đột nhiên sáng !
Hôm qua…
Mình ngất ư??
“Ăn nhanh lên, đang nghĩ gì . Đừng coi thường sức khỏe của bản .”
Đàm Ngọc Dao ậm ừ cúi đầu uống cháo.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Đột nhiên cha :
“Than ôi, con bé cứ tiếp tục bốc đá thế cách. Sức khỏe sẽ kiệt quệ mất. Hay là nhờ nuôi khuyên nhủ? Con bé lời nuôi. Thuận tiện… cũng thể đến thăm bà .”
Đàm Ngọc Dao: “!!!”
Cô suýt chút nữa hớp cháo sặc mũi.
“Khụ! Khụ! Cha gì?”
“Không gì cả, chỉ bảo con ăn cơm, đừng coi thường sức khỏe.”
Đàm Dục Dân uống cạn bát cháo, đặt bát xuống ngoài.
Đàm Ngọc Dao rối bời.
Vừa nãy cô cha than thở ở cửa rằng đế giày hình như đứt, nước lọt .
vấn đề là cô hề thấy cha mở miệng!
Vậy đây là suy nghĩ trong lòng ông ư??
Chuyện là ?
“Thất Vĩ! Ngươi ở …”
Thất Vĩ kinh ngạc.
Bình thường, cô thể thấy tiếng lòng của tộc trưởng vì nguyên thần của cô trong nguyên thần của tộc trưởng.
tộc trưởng hiện tại vẫn chỉ là một phàm mà thể suy nghĩ của khác. Vậy đây chính là phép thuật mà chỉ khi tu luyện đến Cửu Vĩ mới ?
Đọc tâm thuật?
Quả thật lợi hại...
Sau thể xuất hiện mặt tộc trưởng nữa, nếu thì bí mật của sẽ lộ sạch mất.
Đàm Ngọc Dao gọi thêm vài , cuối cùng Thất Vĩ cũng đáp .
"Thất Vĩ, ngươi đang giấu điều gì ?"
"Ơ... Sao hỏi chứ? Chúng hợp tác với vẫn vui vẻ ."
" rõ ràng tình trạng của bây giờ bình thường. Trước tiên là sức mạnh tăng lên, đó dường như thể thôi miên khác. Giờ thì thậm chí còn suy nghĩ của khác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-giam-beo-cua-ho-yeu/172.html.]
Nhìn thế nào cũng giống những kỹ năng mà một bình thường thể .
Rõ ràng, cô quên rằng hệ thống và vốn dĩ bình thường...
Thất Vĩ đương nhiên thể sự thật cho cô , chỉ bảo rằng tất cả đều bình thường. Vì thành đủ nhiều nhiệm vụ nên hệ thống thưởng cho kỹ năng.
Đàm Ngọc Dao bán tín bán nghi nhưng nghĩ giải thích hợp lý hơn, đành tạm thời gác qua một bên. Cô xin nghỉ nửa ngày mang theo một ít lương thực thăm Trần Anh.
Chưa đến làng, con đường nhỏ bên ngoài gặp Trần Anh. Nhìn cái chậu trong tay cô , lẽ là đang giặt quần áo.
Khuôn mặt của cô ...
Đàm Ngọc Dao hít một lạnh.
Không là vết thương bình thường. Một vết thương to bằng ngón tay kéo dài từ má xuống cằm. Còn một vết ngắn hơn ở trán, nhưng dễ dàng tóc che khuất, nếu gió lớn thì khó mà thấy .
"Anh Anh!"
Đàm Ngọc Dao chào , Trần Anh thấy tiếng liền qua và lập tức mỉm .
"Ngọc Dao! Sao đến đây!"
Vẫn là nụ rạng rỡ như xưa. Đàm Ngọc Dao hiểu nổi, chẳng lẽ cô thật sự để ý đến vết sẹo mặt ?
"Đặc biệt đến thăm mà."
Trần Anh thoáng hiện lên một chút bất lực khuôn mặt.
"Tiền tớ mượn là của đúng ? Tớ chắc chắn bà sẽ tìm . Hôm nay đến đây là an ủi tớ ?"
Đàm Ngọc Dao: "..."
Phản ứng của cô gái khác so với những gì nghĩ!
Theo lời cô , cô là một đứa trẻ chịu đựng đau khổ trong lòng. Bề ngoài tỏ bình thản, nhưng thực chất nội tâm vô cùng đau khổ.
bây giờ gặp mặt...
Trần Anh hề biểu hiện đau khổ nào cả.
Chẳng lẽ cô che giấu quá sâu?
Bị ánh mắt ngờ vực của Đàm Ngọc Dao đ.á.n.h giá từ đầu đến chân, Trần Anh chớp chớp mắt .
"Ê, mới bao lâu gặp, gầy thế ?"
Nghe gầy, Đàm Ngọc Dao cảm thấy vui vẻ trong lòng.
"Hì hì, mấy hôm bận thu hoạch, việc nhiều nên gầy một chút. Giờ thì bộ cũng thở gấp nữa."
Nói xong chợt nhận đúng, chủ đề chuyển sang .
Đàm Ngọc Dao đầu bạn .
Trần Anh nhịn bật .
"Thôi , để tớ thật. Khi thương mặt, tớ cũng buồn một thời gian. chỉ hai ba ngày là thông suốt. Khuôn mặt , dù hỏng cũng chắc là chuyện . Ít nhất sẽ ai để ý đến tớ nữa."
"Có để ý đến ?"
Đàm Ngọc Dao hiểu nhớ đến Bí thư thị trấn.
"Ừ, đây từng gặp vài ở nhà bác cả, nhắm đến. Trước bác cả che chở, cộng thêm tuổi còn nhỏ nên dám ý đồ gì khác. Giờ bác cả bắt, bắt đầu gửi thư cho tớ, nhưng tớ đều đốt hết. Trước đây tớ lên núi, một là để giúp gia đình việc, hai là bản đen , để còn hứng thú với tớ nữa."
Ai ngờ, kịp thì gặp lợn rừng.