"Bà ở thị trấn bạn bè, nên dọn về gần con hơn. Bà nội Hai, nuôi của con là , chăm chỉ và tính tình cũng dễ chịu. Con gái bà sắp bốn tuổi , cũng ngoan lắm. Dọn về đây chắc chắn sẽ phiền . Mau đưa giá ạ."
"Vậy căn nhà là mua thuê? Con thể quyết định ?"
La Xuân Hoa cất đậu , tỏ vẻ nghiêm túc.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Được chứ, chứ."
Tiền đều trong túi cô, gì mà quyết định .
Thấy cô khẳng định như , La Xuân Hoa liền dẫn cô xem nhà.
Hai căn nhà nhỏ chỉ bằng nửa sân của nhà họ Đàm, nhưng để ở cho hai thì dư sức. Sau đó chỉ cần dựng thêm một cái bếp đơn giản bên ngoài là .
Bên trong gì cả, nhưng quan trọng nhất là thiếu một cái giường. Những thứ khác thì dễ giải quyết.
Điều khiến cô hài lòng nhất là căn nhà sát vách với nhà bà nội Hai, nếu chuyện gì thì cũng giúp đỡ.
Sau khi thương lượng giá cả, Đàm Ngọc Dao trả tiền thuê một năm. Ban đầu cô định mua, nhưng vì hộ khẩu của bà ngoại nên đành chờ bà đến tính tiếp.
Nếu mua luôn chắc chắn sẽ mắng.
Cứ đợi thêm chút nữa .
Nhà định xong, cô tìm thợ mộc trong làng để nhờ đồ gỗ.
Mặc dù bây giờ cho phép chặt cây, nhưng vẫn vài gia đình còn giữ gỗ dự trữ, đặc biệt là những nghề mộc.
Yêu cầu của cô cao, cần giường tầng, chỉ cần một chiếc giường gỗ đơn giản. Vật liệu dùng ít, giá cao, đối phương đồng ý ngay lập tức.
Lo xong hết việc, khi cô về nhà, bố cô về .
"Sao? Việc nhà xong ?"
Vừa thấy con gái bước cửa, Đàm Dục Dân vội vàng hỏi.
"Xong ạ, chính là nhà của bà nội Hai. bên trong chẳng gì cả. Con qua nhà thợ mộc Đàm nhờ ông một cái giường gỗ tạm dùng ."
"Thế con đủ tiền ? Nếu đủ thì bố còn đây."
Đàm Ngọc Dao: "..."
"Bố, con cảm thấy bố quan tâm đến chuyện của nuôi ?"
Chẳng lẽ...
"Nào ! Chỉ là thấy bà thường chăm sóc con, mang quà về cho con, nên bố giúp một tay thôi. Con tự quyết định , thiếu gì thì cứ với bố. Bố đồng đây."
Đàm Dục Dân thậm chí dám thẳng mắt con gái, cầm cuốc lên và ngay.
Đàm Ngọc Dao theo bóng lưng của bố mà thể nào bình tĩnh . Sao đây cô nhận suy nghĩ của bố nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-giam-beo-cua-ho-yeu/167.html.]
bây giờ hãy gác suy nghĩ, việc cấp bách là dọn về .
Trong lúc chờ giường, Đàm Ngọc Dao cùng bố dựng bếp ngoài trời. Cô bếp, tất cả đều do bố cô . Cha con họ bận rộn mấy ngày liền, cuối cùng bếp cũng thành, giường cũng xong.
Đàm Ngọc Dao định đến thị trấn đón bà ngoại về, mấy ngày , họ hiện giờ thế nào.
Đồ đạc của họ ít, chỉ cần một chiếc xe đẩy nhỏ là thể chuyển về, cần nhiều . Đàm Ngọc Dao trực tiếp nhờ bố lao động chính, thêm chú Gia Toàn, thế là đủ.
Chỉ mất nửa ngày, nhóm từ thị trấn trở về.
Hai căn nhà nhỏ quét dọn sạch sẽ, bên trong Đàm Ngọc Dao dán báo cũ lên tường, còn bụi bặm, trông .
Trong nhà ngoài cái giường, còn vài chiếc ghế nhỏ từ lá ngô, bàn là chiếc bàn nhỏ của nhà Đàm Ngọc Dao. Vừa đủ cho hai con sử dụng.
Không tủ quần áo, Đàm Ngọc Dao đóng góp chiếc hòm của . Quần áo của cô tạm thời dọn sang phòng trai.
Sắp xếp như , trong nhà dường như thiếu gì nữa.
Phương Chiêu Đệ bước nhà mặt lau nước mắt.
Có dùng tâm , chỉ cần liếc mắt là . Kiếp bà tu phúc gì mà gặp những như .
Lau xong nước mắt, bà bắt đầu dọn dẹp quần áo, trải giường. Nghe tiếng hai đứa con gái chơi đùa vui vẻ ngoài sân, bà cũng bật .
Ngọc Linh lâu dẫn Ngọc Đình tới. Hai đứa trẻ nhanh chóng chơi với . Ngọc Đình lấy con chuồn chuồn tre, con ếch nhỏ, còn Oanh Oanh mang đồ chơi mới.
Hai đứa trẻ chơi vui vẻ, quên luôn chị em.
Buổi tối giúp nấu bữa cơm xong, Đàm Ngọc Dao tranh thủ lúc trời tối rời .
Cô về nhà, mà lén trèo lên núi. Không dám gọi to, chỉ dám nhỏ giọng gọi "Hắc Đào".
Khoảng mười phút , tiếng sột soạt ngày càng gần. Trong rừng tối, đột nhiên thấy đầu rắn vẫn khá đáng sợ.
Đàm Ngọc Dao vỗ ngực, cố gắng bình tĩnh .
"Sao ban ngày ngươi chạy ngoài? Nếu thấy, lên núi sẽ khó khăn. Lần nhớ bỏ hơn 100 cân trái cây, ngươi ăn hết ?"
Hắc Đào gật đầu.
Đàm Ngọc Dao: "..."
"Ta sẽ bỏ thêm 100 cân nữa, ngươi ngoan ngoãn đừng ngoài ban ngày nữa. Nếu bắt, mà đấy. Hiện tại cũng thường xuyên xuống thị trấn nữa, thức ăn của ngươi vẫn đảm bảo. Hai ngày nữa sẽ lên thăm ngươi."
Cô mạnh dạn chạm đầu rắn, thấy nó ngoan ngoãn gật đầu, cô định thì đuôi nó chặn .
"Sao ? Trời tối , về, thì nhà sẽ lo lắng."
Hắc Đào liếc cô một cái, bơi về phía Đại Lương Sơn.
Những gì xảy Đại Lương Sơn vẫn còn in đậm trong ký ức, Đàm Ngọc Dao vẫn còn ám ảnh, từ từ theo.