Thập Niên 70: Nhật Ký Giảm Béo Của Hồ Yêu - 158

Cập nhật lúc: 2025-12-11 11:52:02
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thất Vĩ, cảm thấy ngươi sợ ? Nhìn lông ngươi dựng kìa..."

"Làm thể? Vừa nãy, nãy thấy ngươi gì đó bình thường, nghĩ rằng linh hồn ngươi đổi, nên mới dựng lông lên cảnh giác thôi."

"À, ..."

Đàm Ngọc Dao gì, chỉ , đến mức Thất Vĩ trong lòng bồi hồi.

Dường như thứ vẫn như cũ.

Đàm Ngọc Dao vẫn thức dậy sớm, quét dọn và nấu ăn sáng. Thất Vĩ dần dần yên tâm, tạm thời quên chuyện nửa đêm.

Sau , Đàm Ngọc Dao dám để ngọc của Đường Tiểu Phì ở nhà nữa, đeo cổ suốt ngày, thậm chí tắm rửa cũng tháo .

Phùng Tiểu Lan nhanh chóng đưa đồn công an, đầy một ngày, điều tra đến làng, rằng theo lời khai của Phùng Tiểu Lan, đàn ông mất tích con rắn lớn núi cuốn . Họ hỏi dân làng ai thấy hoặc hang rắn ở .

Dân làng tất nhiên đều .

Biết thì ai dám lên núi. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc từng ở gần một con rắn lớn, ai nấy đều nổi da gà.

Những điều tra thu kết quả, dám lên núi kiểm tra, lâu liền rời .

làng vẫn bình tĩnh . Trên núi bên cạnh làng một con rắn lớn, ai liệu nó xuống làng . Trẻ con nhiều như , thể nào giữ chúng ở trong nhà cả.

Nếu lớn , trẻ con chạy ngoài thì ?

Chỉ cần nghĩ đến điều , ai cũng còn tâm trạng nữa.

Mấy cán bộ trong làng bàn bạc một hồi, quyết định tổ chức dân trong làng lên núi tìm con rắn đó.

Đương nhiên, với tư cách là một lao động khỏe mạnh, Đàm Dục Dân cũng tham gia.

Đàm Ngọc Dao thấy con rắn đó, nhưng chỉ Thất Vĩ miêu tả cảm thấy đủ sợ . Cô đổi lấy nhiều lưu huỳnh, đều đựng trong những túi nhỏ và nhét túi áo của cha .

Mặc dù Thất Vĩ rằng mấy thứ chẳng tác dụng gì, nhưng vẫn hơn .

Người dân trong làng liên tục lên núi tìm kiếm suốt 4, 5 ngày, chỉ ở núi Đại Lương mà cả núi Tiểu Lương cũng lục soát hết, nhưng ngay cả mảnh vảy rắn cũng tìm thấy. Đàm Dục Dân nhiều đến mức chân nổi cả phồng rộp.

Công việc đồng áng cũng thể cứ thế trì hoãn mãi . Thiếu mất hai mươi lao động chính, tiến độ việc chậm hẳn .

Không còn cách nào khác, việc lên núi tìm rắn đành tạm gác .

Những gia đình trẻ em đều dặn dò kỹ càng, thậm chí còn dùng dây buộc con .

Suốt hai tháng liền trời yên biển lặng, dần dần cũng còn quá sợ hãi nữa, trẻ con cũng thả lỏng hơn.

Trái tim Đàm Ngọc Dao bắt đầu nôn nao.

Trên núi ngoài củi , còn đủ loại nấm, các loại thảo dược, và từ tháng bảy, tám còn đủ loại trái cây!

Đặc biệt là quả dâu rừng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nhat-ky-giam-beo-cua-ho-yeu/158.html.]

Nửa tháng chúng chín , nhưng cha cô trông nom chặt, ở cổng làng cũng canh giữ, cho ai lên núi.

Thất Vĩ nguy hiểm, thì trộm hái chút quả chắc cũng chứ?

“Thất Vĩ, ngươi chắc chắn núi còn rắn chứ?”

“Có…”

Đàm Ngọc Dao: “….”

“Hôm qua ngươi bảo núi nguy hiểm ?”

, nguy hiểm .”

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

Lần đầu tiên gặp con rắn đó, Thất Vĩ cũng chú ý lắm, chỉ nghĩ rằng đồ của Đường Tiểu Béo hiệu quả, và tộc trưởng xui xẻo. Sau đó nó xuất hiện nữa, nên Thất Vĩ cũng quan tâm đến nó nữa.

Lần thứ hai gặp con rắn đó, nàng mới để ý kỹ và phát hiện rằng thở con rắn đen khổng lồ thuần khiết, rõ ràng nó từng g.i.ế.c sinh vật nào.

Hôm đó, nó cuốn , đó Thất Vĩ cũng theo dõi. Nó chỉ đưa đó tới một cái ao, rửa sạch sẽ kéo xuống núi và bỏ bên đường.

Ý tứ của nó là chê đàn ông đó sạch sẽ, ô nhiễm lãnh địa của nó.

Con rắn ở núi Đại Lương ước tính ít nhất cũng sống hàng trăm năm.

, nếu g.i.ế.c sinh vật, trời đất sẽ để nó sống lâu như .

Bây giờ tộc trưởng vẫn đang mang ngọc của Đường Tiểu Béo, nghĩ đến đây, dù xui xẻo cũng đến nỗi nào.

Huống hồ leo núi còn giúp giảm cân. Nhìn tộc trưởng bây giờ suốt ngày ở nhà, cân nặng hầu như giảm bao nhiêu, Thất Vĩ cũng sốt ruột.

Sau khi đảm bảo nhiều rằng nguy hiểm, Đàm Ngọc Dao yên tâm. Một một cáo lặng lẽ trốn khỏi làng.

Dưới chân núi vẫn như cũ, nhưng núi chút đổi, lẽ vì lâu ai lên, những thứ đất đều mọc um tùm.

Đàm Ngọc Dao thèm những cây nấm rau dại, mà thẳng tiến đến mấy cây dâu rừng.

Từ xa thể ngửi thấy mùi thơm của dâu rừng chín.

Đàm Ngọc Dao chạy tới một cây dâu, trực tiếp hái hai quả bỏ miệng.

Ừm~ Chua ngọt , đúng là hương vị yêu thích của cô!

Tiếc là chỉ vài cây, còn sót nhiều. Những quả dâu chín đó rơi rụng thì cũng chim mổ hết.

Đàm Ngọc Dao nghĩ mà đau lòng.

Những quả thấp cô đều hái hết, những quả cao, cô cố gắng trèo lên để hái.

Vốn xác c.h.ế.t vì té ngã khi trèo cây, nên Đàm Ngọc Dao dám chủ quan, chỉ dám bước lên những cành to. Trong rừng ánh sáng yếu, cô cũng kỹ, thấy một cành cây đen sì phía liền giẫm lên.

Một chân giẫm xuống, cô cảm thấy gì đó .

Nào cành cây nào mềm như ?

Loading...