Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-08-04 12:39:15
Lượt xem: 408
Ở thời đại này, ngay cả thép phế liệu cũng có nhiều công dụng, không thể tùy tiện xử lý. Hồng Minh sợ trong đó có thứ gì mờ ám, sẽ ảnh hưởng liên lụy đến người của xưởng máy móc.
“Cậu chắc chắn không nhìn lầm?”
“Chắc chắn không nhìn lầm, xưởng thép chỉ có hai nhà kho, tôi đã đi xem qua cả kho lớn với kho nhỏ, số lượng không khớp.”
Theo lý thuyết mà nói, chuyện này không liên quan đến người bọn họ điều tới lắm, nhưng vẫn nên hết sức tránh khỏi rắc rối.
“Cậu theo tôi đi tìm xưởng phó Đào.”
Xưởng phó Đào phụ trách sản xuất đồng thời là lãnh đạo trực tiếp của Giang Minh Ngạn, xưởng phó Đào biết chuyện thép phế liệu thì giật thót tim.
Không ổn, chỉ sợ sẽ gây rắc rối lớn.
“Tiểu Giang, Tiểu Hồng, chuyện này các cậu đừng nói ra bên ngoài, để tôi bàn bạc với xưởng trưởng một chút, chuyện trong xưởng thép bọn họ nhất định không phải lỗi của xưởng máy móc chúng ta.”
Giang Minh Ngạn gật đầu: “Kể từ khi đến đây, chúng tôi đã được phê duyệt năm bản vẽ thiết kế, cũng là năm lần đến xưởng thép kéo thép phế liệu, mỗi lần xưởng thép xuất kho đều phải đăng ký, chúng tôi cũng đã kiểm tra sổ sách bên này, phía trên có chữ ký của quản lý kho xưởng thép.”
Chuyện này Giang Minh Ngạn vẫn luôn phụ trách, không hề nghĩ ngợi, Giang Minh Ngạn chỉ làm theo phương pháp quản lý của nhà máy cơ khí thủ đô.
Xưởng phó Đào vui vẻ: “Tốt tốt tốt, làm rất tốt.”
Giang Minh Ngạn cũng không nói nhiều, tin tưởng xưởng phó Đào nhất định đã nắm chắc.
Hồng Minh cũng không phải người lắm miệng, ra khỏi văn phòng xưởng phó Đào thì khoát khoát tay: “Cậu về đi, tôi đến nhà ăn ăn cơm.”
“Ừm.”
Giang Minh Ngạn vội vã về nhà, không trở về nhà mình mà đến nhà mẹ vợ.
Trương Huệ ngủ đến đỏ bừng mặt, cả người lười biếng, thấy anh đổ mồ hôi trán trở về thì cười đùa: “A, đạp xe quen rồi, hôm nay đi bộ về liền mệt mỏi, người anh yếu quá nha.”
Giang Minh Ngạn cười nói: “Hôm nay thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-92.html.]
“Rất tốt, mỗi tội hơi buồn ngủ, ngủ cả buổi chiều.”
“Buổi chiều ở nhà à?” Giang Minh Ngạn lập tức phản ứng.
“Ừm, mẹ đã xin phép phó hiệu trưởng.”
Trương Kiến Lâm từ trong bếp đi ra: “Tôi cũng đi bộ về nhà, Giang Minh Ngạn, sao cậu còn đi chậm hơn tôi thế, nói thật đi, có phải là không muốn về nhóm lửa không?”
Trương Huệ bảo vệ chồng: “Trương Kiến Lâm, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn hẹp hòi như thế, làm chút việc thì sao hả?”
“Hừ, giờ em giỏi rồi, anh không dám trêu vào.”
Trương Huệ đắc ý: “Biết không thể trêu vào thì tốt.”
Bữa tối hôm nay vừa thanh đạm vừa có dinh dưỡng, gồm cháo khoai mỡ nấu hai ba tiếng, cơm tươi ăn kèm dưa muối và một đĩa đậu phụ trộn hành lá.
Đồ ăn hàng ngày trên bàn ăn nhà họ Trương đều là món xào, thịt kho tàu hoặc rau xanh xào, dù xào thế nào cũng phải cho ớt khô, tương ớt và tương cà vào.
Món thanh đạm như hôm nay, tuyệt đối hiếm thấy.
Trương Huệ ăn đến thoả mãn: “Mẹ, món cháo khoai mỡ này ngon lắm.”
“Ngon thì mai làm tiếp, hôm nay gặp hàng bán khoai nên mẹ mua mười cân, để dành ăn dần, nếu mai gặp được hàng tốt thì lại mua thêm.”
“Vâng.”
Bây giờ xem ra phản ứng chính của Trương Huệ sau khi mang thai là buồn ngủ và không ngửi được mùi dầu mỡ, những cái khác đều ổn.
Có Trần Lệ Phương ở đây, chăm sóc chế độ ăn uống của con gái từng li từng tí, vấn đề buồn ngủ quá mức này cũng có thể giải quyết dễ dàng, mỗi buổi trưa đi đưa cơm cho con gái đều đến phòng phó hiệu trưởng một chuyến.
Phần lớn giáo viên trong trường đều là giáo viên nữ, bọn họ rất quan tâm đến Trương Huệ, cho nên dù biết mỗi buổi chiều Trương Huệ không có tiết đều xin nghỉ về nhà, cũng không ai đến trước mặt Trang Hồng nhiều chuyện.
Khoảng thời gian này Trang Hồng đang quan sát chặt chẽ các nữ giáo viên khác, nhất thời không phát hiện ra, nhưng thời gian dài chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Hina
Sau khi Trang Hồng biết Trương Huệ đã xin nghỉ phép bảy tám ngày thì tức giận không thôi, xanh mặt đi đến nhà họ Trương tìm người.