Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 84
Cập nhật lúc: 2024-08-04 12:34:44
Lượt xem: 401
Trang Hồng nhíu mày: “Được rồi, bỏ tay xuống đi, hai người các cô đừng làm phiền những người khác.”
Những người khác nhìn tờ báo, bất động hồi lâu, không biết trong đầu có phải đang chạy đua không.
Giờ đọc sách báo cuối cùng cũng kết thúc, giáo viên trong phòng làm việc nhanh chóng chạy ra cửa, Trương Huệ vỗ vai Thẩm Yến: “Cậu không sợ xúc phạm bà ta à?”
“Sao tôi phải sợ, tôi chỉ là một giáo viên tạm thời, bà ta còn có thể cho tôi vào biên chế chắc. Mau về đi, chồng cậu tới đón rồi kìa.”
Trương Huệ cười với Giang Minh Ngạn: “Chúng ta về nhà thôi.”
Giang Minh Ngạn quay lại, đi về phía cửa hàng bách hóa.
“Anh làm gì thế?”
“Áo sơ mi em hứa với anh đâu, bây giờ đã là mùa thu rồi.”
Trương Huệ nở nụ cười, cô thực sự đã quên mất chuyện này.
Giang Minh Ngạn: “Anh phải mách mẹ vợ, vợ anh không để anh trong lòng.”
Nói thật, Trương Huệ chưa từng may quần áo cho đàn ông, mặc dù cảm thấy may áo sơ mi không khó, nhưng Trương Huệ vẫn chạy về nhà để học hỏi mẹ.
Trương Kiến Lâm ghen tị: “Anh là anh trai song sinh của em, em còn chưa may quần áo cho anh, như vậy mà coi được sao?”
Trương Huệ bận rộn, không rảnh để ý tới anh ấy: “Anh tránh ra.”
“Trương Huệ em giỏi lắm, có chồng quên anh trai, đúng là cái đồ không ra gì.”
Trương Huệ đẩy anh ấy ra: “Anh tự đi mua vải đi, mua về em may cho anh được chưa.”
“Hừ, không có thành ý.”
Trương Huệ hai tay chống nạnh: “Sao lại không có thành ý, vải may quần áo cũng là Giang Minh Ngạn tự chọn, tự trả tiền.”
Trương Kiến Lâm phụt cười: “Hay lắm Giang Minh Ngạn, dám khoe khoang trước mặt anh là em tự chọn vải may quần áo cho cậu ta, hoá ra đều là tự cậu ta chọn, còn phải tự trả tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-84.html.]
Còn có chuyện như vậy?
Trương Huệ mở to mắt, vội vàng nói: “Anh cũng đừng vạch trần anh ấy.”
“Tất nhiên rồi, anh tự vui trộm là được.” Trương Kiến Lâm cười hí hí không ngừng.
Trần Lệ Phương giúp con gái cắt vải xong: “Máy may ở kia, con tự may dần đi.”
“Vâng.”
Cái máy may này gia đình đã mua nhiều năm, lúc trước khi chị dâu gả vào, anh cả đã dùng tiền lương dành dụm rất lâu để mua.
Trương Huệ làm xong quần áo thì trở về gọi Giang Minh Ngạn tới mặc thử.
Giang Minh Ngạn mặc thử, thấy vai vừa vặn, chiều dài tay áo cũng vừa vặn, anh nghiêng người nhìn vào gương: “Nhà mình có cần mua một cái máy may này không, em không cần chạy đến nhà cha mẹ nữa, sẽ tiện lợi hơn nhiều.”
“Không cần.” Trương Huệ nhìn thân hình cao lớn thẳng tắp của anh: “Một năm chỉ may có mấy bộ, không cần phải mua luôn máy may về.”
Hơn nữa nhà cha mẹ chỉ cách nhà bọn họ vài phút.
Anh cả, chị dâu và anh hai sẽ không ghét bỏ cô suốt ngày chạy về nhà cha mẹ đẻ, cô cũng không để ý gì đến chuyện đó.
“Nếu trời cứ mưa thế này, anh thấy áo sơ mi cũng không mặc được mấy hôm, có lẽ nên chuẩn bị thêm áo bông.”
Trương Huệ ừ một tiếng, áo bông, bao nhiêu năm không mặc áo bông rồi, không biết còn quen thuộc không.
Giang Minh Ngạn cười nói: “Không phải lần trước anh đã nói với em, chị dâu quen một thợ may rất giỏi sao? Mùa đông hàng năm chị dâu đều đặt hai chiếc áo mùa đông ở đó, vải nhung dê phía Bắc sản xuất, áo khoác làm ra đẹp lắm.
Anh thấy chúng ta không cần chuẩn bị quần áo mùa đông, mẹ và chị dâu nhất định sẽ chuẩn bị cho chúng ta.” Giang Minh Ngạn liếc nhìn gương, hai người đứng cùng nhau, thật sự rất xứng đôi.
Hina
Nhắc đến việc chuẩn bị đồ đạc, Trương Huệ nói: “Gần đây thu thập rất nhiều bột mì, trong nhà cũng không thiếu dầu, thời tiết bây giờ trở lạnh nên không lo đồ ăn gửi đi sẽ bị hỏng trên đường, chờ mấy hôm nữa chúng ta làm chút đồ ăn gửi cho cha mẹ và anh chị dâu nhé.”
“Em có lòng rồi.”
“Cha mẹ anh chị dâu quan tâm chúng ta, em thật sự rất biết ơn.”
Mùa thu mưa đến phiền lòng, đặc biệt là Thẩm Yến, mẹ cô ấy bảo cô ấy thử chiếc váy cưới màu đỏ mặc trong ngày kết hôn, nhưng Thẩm Yến không vui.