Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 82

Cập nhật lúc: 2024-08-04 12:34:18
Lượt xem: 514

“Không kết hôn, con độc thân.”

“Trương Kiến Lâm, con thử nói lại lần nữa xem.”

Nhìn thấy mẹ cầm chổi, Trương Kiến Lâm cầm sách toán bỏ chạy: “Con đi tìm Giang Minh Ngạn học tập đây.”

“Đúng là vô dụng.” Trần Lệ Phương tức giận chửi một câu.

Hai anh em Trương Kiến Sơn và Trương Huệ đều lặng lẽ đi ra, không dám chọc vào bà mẹ đang tức giận.

Trương Huệ hỏi chị dâu: “Học thế nào rồi ạ?”

Lưu Lị gãi đầu: “Có chút khó khăn.”

“Vậy bây giờ thư giãn, đến nhà em ăn tối, nghỉ ngơi một chút rồi mai lại tiếp tục cố gắng.”

Lưu Lị cười nói: “Được.”

Cả nhà cười nói đi xuống lầu.

“Này, cả nhà ông Trương đi đâu đấy?”

“Con gái con rể gọi chúng tôi qua ăn cơm.” Trương Cao Nghĩa vô cùng trung thực đáp lại.

“Bọn chúng tự sống tốt là được rồi, nhưng mà con bé này quá hiếu thảo, nhất quyết muốn kéo chúng tôi đến ăn cơm, nói gì cũng không chịu nghe.” Lúc nói lời này Trần Lệ Phương đặc biệt kiêu ngạo.

Trương Huệ và anh cả chị dâu đều im lặng, bọn họ không nên tham gia vào khoảnh khắc khoe khoang của cha mẹ.

“Ôi, Lệ Phương đúng là biết nuôi dạy con cái, không như con nhà ai, lấy vợ quên mẹ, lấy chồng quên cha, cuộc sống của vợ chồng già khó khăn biết mấy.”

“Đúng đúng đúng, không hổ là gia đình phần tử trí thức, biết dạy con, ghen tị quá đi.”

Trần Lệ Phương và Trương Cao Nghĩa khiêm tốn nói đâu có đâu có, đều là con nhà mình hiếu thảo sẵn, không phải bọn họ dạy ra.

Đều là hàng xóm cũ, ai chẳng biết tính ai, khen không ngớt khiến đôi vợ chồng già có chút mất tự chủ.

Thấy mẹ lại định khoe khoang, Trương Huệ vội vàng kéo bà đi.

“Cái đó ơ, ông Lưu, chờ tôi về rồi nói với mọi người tiếp.” Trần Lệ Phương rời đi vẫn không quên chào hỏi mọi người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-82.html.]

“Ôi, nhà tôi cũng phải chuẩn bị nấu cơm thôi.”

Trương Huệ đi được nửa đường, không khỏi bật cười khi nghĩ đến biểu hiện màn vừa rồi của mẹ mình.

“Con cười cái gì.”

“Không có, không cười gì ạ.”

Trần Lệ Phương trợn mắt nhìn con gái: “Thế thì tốt, mẹ còn tưởng con bị ma ám.”

Trương Huệ: “...”

Thôi kệ, mẹ ruột mà.

Người nhà họ Trương vui vẻ đến nhà con rể ăn tối, trong khi nhà họ Viên thì con gái đưa chồng về nhà mẹ đẻ ăn chực.

Vu Tuyết nhíu mày: “Con ăn từ từ thôi, cứ như bị bỏ bữa mấy hôm vậy, đói đến thế sao?”

Viên Hiểu Đình gật đầu liên tục: “Con đói sắp c.h.ế.t rồi, giữa trưa ăn cơm, ba bốn giờ chiều đã đói bụng, Chu Chấn không có ở nhà, ngửi thấy mùi khói dầu là con lại buồn nôn, không dám vào bếp nên bị đói.”

“Bánh gạo ngọt mấy hôm trước mẹ mua cho con ba cân đâu, đã ăn hết rồi à?”

Viên Hiểu Đình hừ nhẹ, lườm Chu Chấn một cái.

Chu Chấn ngượng ngùng xin lỗi mẹ vợ: “Hôm qua mẹ con vào thành phố đưa đồ ăn cho chúng con, bánh gạo để trên bàn, con sợ để lâu sẽ hỏng nên để mẹ mang về ăn, lát nữa con sẽ mua mới cho Hiểu Đình.”

Viên Hiểu Đình chán ghét bĩu môi, cô ta cũng không có mặt mũi vạch trần anh ta, rõ ràng là mẹ anh ta nhìn thấy bánh gạo, không thèm hỏi han gì đã cầm lấy đi mất.

Hàng xóm đều là người cùng đơn vị, chẳng lẽ cô ta còn có thể đuổi theo gọi mẹ Chu Chấn về.

Hina

Viên Kiến Quân cười lạnh, Chu Chấn chỉ được cái mã, người nhà anh ta thế nào anh ta lại không biết sao.

Viên Quang Tổ lạnh lùng nói: “Còn muốn ăn cơm không, chỉ có chút bánh gạo thôi mà đứa nào cũng xị mặt ra, chưa nhìn thấy hay chưa được ăn bao giờ?”

Đám người trên bàn ngậm miệng, im lặng ăn cơm.

Sau bữa tối, Chu Chấn nói chuyện với Viên Kiến Quân: “Anh, ngày mai người quen của chúng ta sẽ tới xử lý, đồ của chúng ta...”

Viên Kiến Quân cũng khó chịu, người quản lý kho hàng trong kho lớn có quan hệ tốt với anh ta đã bị chuyển sang công việc khác, anh ta không quen người mới tới, muốn lấy một ít đồ ra khỏi kho hàng sẽ rất khó khăn.

Chu Chấn hạ giọng: “Anh, chúng ta không thể sử dụng cách trước đây nữa.”

 

Loading...