Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-08-04 12:32:17
Lượt xem: 406
Buổi chiều, Giang Minh Ngạn tan làm đến đón cô như thường lệ: “Đừng buồn, hôm nay có bất ngờ.”
“Bất ngờ gì?”
“Đồ cha mẹ gửi đến rồi.”
“Giao đến tận nhà à?”
“Ừm, gói hàng lớn quá, chiều nay anh tan sớm một tiếng nên đến bưu cục mang về nhà.”
“Vậy chúng ta mau trở về nhìn xem.”
Gói hàng Phan Lạc Tinh gửi đến phần lớn là đồ ăn, có năm cân thịt xông khói được bọc trong nhiều lớp giấy dầu, ngoài ra còn có kẹo sữa, sữa bột, sữa mạch nha, Trương Huệ không ngờ còn có một lọ socola.
“Nhất định là mẹ anh nhờ bạn mua giúp.” Phan Lạc Tinh có một người bạn làm việc trong cửa hàng ngoại thương.
Những viên socola trong lọ này đều đã hơi tan chảy.
“Đừng để dành, ăn nhanh cho hết đi.”
“Ừm.”
Giang Minh Ngạn lấy một cái túi ở dưới cùng, mở ra là một gói quần áo, tất cả đều là đồ mùa hè, ba chiếc váy, vải hoa nhí xanh, hồng và một chiếc váy trắng.
Đưa tay vuốt ve gấu váy, chỉ cần nhìn vào đường khâu cũng có thể biết tay nghề của người làm váy không tầm thường.
“Đẹp quá, anh nhớ cảm ơn mẹ giúp em nhé.”
Giang Minh Ngạn cười nói: “Mẹ anh không biết may vá.”
“Vậy là chị dâu làm sao?” Không phải chứ, chị dâu bận như thế mà.
“Phải nói là chị dâu mua.”
Chị dâu quen một người biết may quần áo, trước đây người ta may sườn xám, nhưng giờ không được làm sườn xám nữa nên chuyên may quần áo cho người ta, đều được giới thiệu riêng cho nhau để kiếm chút tiền công.
Trương Huệ giơ váy lên xem xét: “Sao anh biết?”
Bởi vì chị dâu cũng có chiếc váy tương tự, anh đã từng nhìn thấy khi ở nhà.
Tâm trạng chán nản cả ngày của Trương Huệ lập tức trở nên bay bổng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-74.html.]
Trần Lệ Phương ở bên ngoài gõ cửa gọi người, Giang Minh Ngạn vội vàng đi mở cửa.
Trần Lệ Phương bước vào nhìn thấy đống đồ trên bàn thì cười nói: “Vừa vặn có hai món đồ cho con.”
“Gì thế ạ?” Trương Huệ tò mò.
Hina
“Không biết Chu Minh Sơn biết con kết hôn kiểu gì, hôm nay đến huyện thành trách móc cha con không mời ông ấy, để lại một túi đồ ăn vặt và hai miếng bánh trà rồi đi.
Bánh trà là bánh trà già, cha con giữ lại một miếng, mẹ mang miếng này đến cho con. Cha con nói con muốn uống trà thì cứ uống trà mới, đừng dùng miếng bánh trà già này, cất giữ cho tốt vào.
Đúng rồi, Trung Thu mẹ đến nhà cậu con một chuyến, mợ con làm bánh gối đặc biệt nhờ mẹ mang cho con hai cân, hai đứa tự chiên ăn nhé.”
“A.”
Trương Huệ nhìn tờ giấy gói màu vàng bên ngoài bánh trà, bánh trà được làm vào năm 1960, đã được bảo quản mười năm rồi.
Nhận, nhận, đều là đồ tốt.
“Vui lắm sao?”
Ừm, vui lắm.” Trương Huệ cười tươi.
Giang Minh Ngạn giả vờ không vui: “Chị dâu nhớ thương gửi váy cho em, anh cả lại chẳng thèm gửi cho anh một bộ quần áo.”
Trương Huệ cười ha ha: “Ngày mai em đến cửa hàng bách hóa xem có vải nào phù hợp không, mau về may cho anh một chiếc áo sơ mi.”
“Vậy anh sẽ chờ.”
Trương Huệ vui vẻ, nhưng có vài người lại không thích nhìn thấy cô vui vẻ, ngày hôm sau được nghỉ, Trương Huệ thay chiếc váy mới đi tìm Thẩm Yến, lúc hai người đến cửa hàng bách hóa mua vải thì chạm mặt Viên Hiểu Đình.
Bụng của Viên Hiểu Đình cùng lắm mới được ba tháng, nhưng nhìn khá to.
Cô ta một tay vịn eo, Chu Chấn đỡ một bên, nhìn thấy Trương Huệ còn đặc biệt ra vẻ kêu đau thắt lưng.
Chu Chấn vội hỏi: “Có phải đi mệt quá không, có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi chút không?”
“Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi chút đi.” Viên Hiểu Đình cố ý liếc nhìn Trương Huệ: “Ai da, phản ứng mang thai của tôi quá lớn, cơ thể yếu đuối đáng giá, không giống một số người phải chịu khổ.”
Thẩm Yến câm nín: “Trương Huệ, kiếp trước cậu đào mộ tổ của cô ta hay là cướp chồng cô ta, mà cô ta lại nhắm vào cậu rõ ràng như thế?”
Viên Hiểu Đình người này có chút xấu tính, nhưng không nhiều. Lúc cô ta kiếm chuyện hay nói xấu ai sẽ luôn thẳng thắn đến mức mọi người có thể nhìn phát thấy ngay.