Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-08-03 07:36:46
Lượt xem: 373
Đồ nội thất phòng ngủ có đầy đủ, bao gồm giường, rương, tủ, bàn, ghế… ngoài ra còn có một dãy tủ sách, Trương Huệ rất thích.
“Theo tôi thấy, cô không nên mua cái tủ sách này, mua về cũng không có nhiều sách như vậy để vào, không bằng mua bộ bàn ghế này, tôi thấy khá ổn.”
Trương Huệ xem xét kĩ, muốn mua cả bộ nhưng giá hơi đắt, mấy người ở khu phế liệu nói mua mới còn hơn.
Trương Huệ không đưa ra quyết định ngay mà cười nói sẽ về bàn bạc với gia đình, buổi tối sẽ quay lại.
Trương Huệ tay không ra ngoài, bà cụ Dương ở đầu ngõ còn chưa đi: “Sao lại không mua?”
“Đắt quá ạ, cháu về bàn bạc với gia đình một chút.”
“Vậy thì nên bàn bạc.”
Thời gian không còn sớm, Trương Huệ đi vòng đến trạm ngũ cốc mua hai cân bột mì, sau đó đến chợ mua vài món ăn kèm nhưng không mua thịt.
Hina
Bởi vì kết hôn nên đã tiêu hết toàn bộ phiếu thịt trong nhà.
Giữa trưa Giang Minh Ngạn tan làm đạp xe về, đầu đầy mồ hôi.
Trương Huệ vội nói: “Trong nồi có nước nóng, anh rửa mặt đi rồi ăn cơm.”
“Trưa nay ăn gì vậy?” Giang Minh Ngạn đi tới nhìn.
“Ăn mì lạnh, sáng nay mua hai cân bột mì, vừa vớt mì trong nồi ra trộn với dầu mè, anh rửa mặt đi, em thái ít dưa chuột và củ cải sợi ăn kèm, anh rửa xong em cũng làm xong.”
“Ừm.” Giang Minh Ngạn nghiêng người hôn lên má cô một cái.
“Giang Minh Ngạn.”
Trương Huệ dậm chân, người này lại khiến mặt cô đầy mồ hôi.
Giang Minh Ngạn khẽ cười, quay người bỏ chạy.
Thái sợi dưa chuột, củ cải. Cho hành lá và rau mùi xắt nhỏ vào tô mì lạnh, rắc các gia vị như nước tỏi, giấm, dầu ớt vào trộn đều, một nồi mì lạnh nhỏ đầy đủ màu sắc hương vị.
Trương Huệ lại nấu thêm một món canh giấm rau khác.
Giang Minh Ngạn chuẩn bị xong tiến tới, cười nói: “Anh hai em mà biết hôm nay nhà mình ăn mì lạnh thì kiểu gì cũng hối hận vì không tới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-67.html.]
Trương Huệ tự làm cho mình một bát mì lạnh, đưa phần còn lại cho anh: “Trưa nay anh hai em về nhà ăn cơm à?”
“Ừm, anh đạp xe chở anh ấy về cùng.”
“Hay là anh ăn trưa trong xưởng đi, ngày nào cũng đi đi về về như thế mệt lắm.” Trương Huệ có chút đau lòng.
“Không sao, đạp xe về không mất nhiều thời gian.”
Mấy ngày nữa khai giảng xong, cô cũng phải bắt đầu đi làm, hai người khó có thể cùng nhau ăn trưa, anh rất trân trọng những ngày có thể về nhà ăn cơm này.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Trương Huệ kể về đồ nội thất mình nhìn thấy ở khu phế liệu vào buổi sáng, nhìn vẻ mặt của cô là biết cô rất muốn có.
“Muốn thì cứ mua, chúng ta chuyển đến vội quá, chưa kịp chọn kĩ đồ dùng trong nhà, hôm qua anh cũng định nói chờ em rảnh rỗi chúng ta đến xưởng gỗ nhìn xem.”
“Nhưng, nó hơi đắt.”
“Không đủ tiền à?”
“Đủ, chỉ là có hơi không nỡ.”
“Thích thì mua, đồ tốt có thể dùng hơn mấy chục năm, còn có thể truyền lại cho thế hệ sau, không lỗ.”
Trương Huệ cười nói: “Không phải lỗ, mà là nếu sau này mẹ em biết lại nói em tiêu tiền bừa bãi.”
Hai người bàn bạc, chờ Giang Minh Ngạn tan làm sẽ đến khu phế liệu xem xét, nếu không có vấn đề gì thì sẽ mua về.
“Anh hai nói có quen một người bạn chuyên trồng cây ăn quả và cây hòe em thích, nhưng mùa hè thời tiết nóng bức, trồng xuống sợ sẽ bị c.h.ế.t nắng.”
“Vậy phải làm sao, hay là đợi đến mùa thu?”
“Không cần, chờ qua mấy ngày nữa xem sao.” Mấy ngày nay nắng chói chang, mấy ngày nữa có thể sẽ mưa.
Chẳng bao lâu sau cái nóng mùa hè, đợi thêm một chút nữa, đến tháng chín có sương trắng, buổi sáng và buổi tối sẽ không còn nóng nực nữa.
Mặt trời đã lên đến ngưỡng cửa, hai người ngồi trong phòng vừa trò chuyện cười đùa vừa ăn trưa, chỉ là cuộc sống thường nhật bình thường, nhưng trong giây lát, Trương Huệ có chút sững sờ, một loại cảm giác hạnh phúc ấm áp lan tỏa toàn thân.
“Giang Minh Ngạn.”
“Hửm?”
“Anh.”