Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-08-03 07:36:33
Lượt xem: 386
Hina
Viên Hiểu Đình chớp mắt: “Cô họ nói đúng, khỏi phải nói, chỉ cần làm giáo viên thì đúng là phải chú ý đến lời nói và hành động, chờ khai giảng cô nhớ để mắt kỹ tới nha.”
Trang Hồng gật đầu: “Cháu nói đúng.”
Đến đầu ngõ Bạch Dương thì gặp bà cụ Dương, bà Dương cười hỏi: “Lâu rồi không thấy cháu đến, cháu đi đâu vậy?”
“Mấy hôm trước cháu xuống nông thôn nghỉ hè ở nhà cậu, sau khi về cũng cùng trưởng bối đến ngõ Bạch Dương một lần, không thấy bà nên không gặp được ạ.”
Bà Dương cười ha ha: “Đúng là trùng hợp, hai tháng này bà thấy thành phố nóng quá nên cũng sang nhà họ hàng tránh nóng.”
Hai người nói chuyện vui vẻ, bà Dương nhỏ giọng nói: “Cháu đến đúng lúc lắm, hôm qua con trai bà đã thu được một số đồ cũ, bà thấy khá cổ.”
“Sao bà biết cháu muốn mua đồ cũ ạ?”
“Hừ, mặc dù bà già rồi nhưng mắt vẫn còn sáng, cháu lại đi tới đi lui khu phế liệu, sao bà có thể không biết chứ.”
Tim Trương Huệ đập thình thịch, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
“Ha ha ha, cháu đừng sợ, cũng không phải một mình cháu như thế, có rất nhiều người đến khu phế liệu săn tìm bảo vật, mấy người này đều có suy nghĩ hão huyền, lấy đâu ra nhiều vàng bạc trang sức bảo bối như vậy cho bọn họ tìm, đều bị người ta lục soát hết từ lâu rồi.”
“Chắc trong nhà bà có nhiều bảo bối lắm.” Trương Huệ cười nói: “Nếu có đồ tốt thì cho cháu xem thử, giá cả phù hợp cháu sẽ lấy.”
“Vậy cháu nghĩ sai rồi, nhà bà không có mấy thứ đó, nhà bà là người bình thường, tuân thủ pháp luật.”
“Chúng cháu cũng như thế.”
Bà cụ cười nói: “Trêu cháu thôi, con trai bà thu được rất nhiều đồ dùng trong nhà, cháu mau đi xem có thích gì không, thích thì mua về trang trí. Đều là gỗ tốt đấy, chất lượng hơn hẳn mấy thứ đồ gỗ mới xưởng gỗ làm ra.”
“Bà nói đúng ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-66.html.]
Hai vợ chồng bọn họ sống trong một khoảng sân rộng, vì mua nhà vội nên đã dọn ba phòng ngủ, phòng ngủ chính và phòng phía đông, ngoại trừ phòng ngủ chính, các phòng còn lại chỉ có một chiếc giường.
Đúng là nhà cô đang cần đồ dùng trong nhà.
Trương Huệ đến đúng lúc, mấy bộ bàn ghế lớn hoàn chỉnh được đặt ở sân trước, đám người Dương Thụ đang lau rửa.
“A, Trương Huệ tới.”
Trương Huệ cười nói: “Anh hai Dương đang bận ạ?”
“Đang lau rửa mấy bộ bàn ghế nội thất ấy mà, lãnh đạo bảo hôm nay chúng tôi thu dọn cất vào trong nhà, không thể để ngoài sân, sợ ban đêm mưa làm hỏng.”
“Thu lại ở đâu ạ?”
“Một gia đình ở phía bắc thành phố, con cháu trong nhà sống không thuận, gây chuyện phải bồi thường tiền, tình hình kinh tế khó khăn không có tiền nên bán hết đồ đạc, bình lọ, lon không dùng đến trong nhà.”
“Đồ dùng trong nhà mà không dùng đến sao?”
“Tôi cũng không nói dối, nếu cô không biết nhà họ Hoàng ở phía bắc thành phố thì về hỏi cha mẹ là biết.
Nhà họ Hoàng trước đây là một gia tộc giàu có, trong nhà đông con, hai sân cũng không đủ chỗ ở, bây giờ không còn nhiều người nữa, trong nhà bỏ trống không có người ở, đồ đạc chỉ bày cho bám bụi thôi.”
Ngoài miệng nói bán những thứ không cần thiết nhưng thực chất vẫn nhờ người thân, bạn bè bàn tán, danh tiếng phá gia chi tử sẽ không bao giờ phai mờ.
Anh hai Dương vắt chiếc khăn lau, thấy Trương Huệ đứng đó không đi thì cười hỏi: “Sao vậy, cô muốn à?”
“Muốn, nhà tôi thiếu, cái này bán thế nào?”
“Cái này không rẻ đâu, tuy không phải là gỗ quý, chỉ là cây bách thông thường, nhưng cô nhìn hình chạm trổ này xem, cũng không tệ.”
Huyện Vân Đỉnh nằm gần núi, cây bách mọc khắp nơi trên núi, trong nhà người dân dưới chân núi đều có bàn, ghế làm bằng cây bách, nhưng tay nghề tinh xảo như vậy quả thực là hiếm có.
“Vốn dĩ nhà họ Hoàng muốn bán với giá cao, nhưng thời này làm gì có ai trả giá cao mua những thứ này, không phải đồ ăn hay quần áo, không bán được lại đang cần tiền nên đưa cho chúng tôi.”