Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 338
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:53:48
Lượt xem: 328
Trương Huệ cười an ủi con gái: “Cha con không nỡ con thôi, sợ con bị người ta bắt nạt, lừa dối tình cảm.”
“Hứ, còn lâu con mới ngu như vậy.”
Hàm Hàm theo bước mẹ vào đại học Bắc Kinh học, cũng là chuyên ngành văn học, vị giáo viên già năm đó dạy mẹ cô bé giờ cũng là giáo viên của cô bé, bởi vì cô bé và mẹ quá giống nhau, đến nỗi giáo viên cũng nhận ra.
Giáo viên rất vui, thường xuyên nhắc đến hai mẹ con Hàm Hàm khi dạy học, Hàm Hàm trở nên nổi tiếng trong học viện bọn họ.
Hai mẹ con đều học đại học Bắc Kinh, Hàm Hàm còn có cha làm giáo sư tại đại học Thanh Hoa, đây là gia đình kiểu gì vậy?
Giang Hàm còn rất xinh đẹp, nói thật trong trường cô bé thực sự không thiếu người theo đuổi.
Trương Huệ xoa xoa mái tóc dài của con gái: “Ngày cưới của con chắc chắn cha con sẽ khóc như kẻ ngốc, ông ấy không nỡ con nhất.”
Hàm Hàm lè lưỡi ngượng ngùng: “Được rồi, con nghe lời ông ấy là được.”
“Đừng nghe cha con, con không còn nhỏ nữa, thích ai thì cứ thử, không được thì đá đi thay người khác.”
“Mẹ, suy nghĩ của mẹ hiện đại quá.”
“Thời đại thay đổi rồi.”
Hết năm này là năm 1990, xã hội sẽ lại thay đổi.
Vì Tết phải về quê nên Giang Minh Ngạn đã xin nghỉ phép trước một tuần để đưa vợ con về quê.
Hina
Bởi vì mang nhiều đồ nên gia đình lái một chiếc xe về, cũng ngồi xe lửa vận chuyển hàng hoá.
Sau khi đến tỉnh thành, Giang Minh Ngạn chậm rãi lái xe ra, bên ngoài nhà ga tấp nập người, đều là người làm ăn buôn bán nhỏ.
Trở lại huyện Vân Đỉnh, Tết đến thị trấn rất nhộn nhịp, Giang Minh Ngạn tập trung lái xe, sợ đụng phải người, chậm rì rì lái xe vào đường Hoè Hoa đã là giữa trưa.
Cổng nhà mở ra, Trương Kiến Sơn ra đón: “Em lái xe chậm quá, vừa rồi mấy đứa ở đường Đại Nam đã có một cậu bé chạy đến báo tin, giờ mới thấy tới.”
“Trên đường có rất nhiều người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-338.html.]
Ba đứa trẻ nhảy xuống xe chào bác, Trương Kiến Sơn cười nói: “Đứa nào cũng giống cha mẹ, cao lớn cả rồi.”
“Cũng bình thường ạ.” Hàm Hàm cười hì hì, cô bé cao một mét bảy, cao hơn mẹ hai centimet.
Hai anh em Giang Sâm và Giang Phong năm nay mới mười lăm, mười sáu tuổi mà đã cao tới một mét tám, còn hai năm phát triển nữa, nhất định sẽ cao hơn cha một chút.
“Bác, bác út và bác gái út của cháu đâu?”
“Đi chợ rồi.”
Một lúc sau, Trương Kiến Lâm và Trịnh Hinh Hinh đi chợ về , nhìn thấy xe đỗ ở cổng liền biết cả nhà em gái đã về.
“Bác út, bác gái út về rồi.”
Trịnh Hinh Hinh sửng sốt một lúc, đỏ mặt nói: “Hàm Hàm cứ gọi chị là chị Hinh Hinh đi.”
“Ha ha ha, không được đâu ạ, chênh lệch bối phận mà.”
Hai anh em Mập Mạp và Tráng Tráng ở bên cạnh hóng chuyện, cười hì hì, Trương Kiến Lâm ném rau vào tay cháu trai lớn: “Mang vào bếp đi.”
“Vâng!” Mập Mạp vui vẻ đáp lại.
Sau khi học lại cấp ba một năm, Mập Mạp không đỗ đại học Bắc Kinh, học đại học sư phạm thủ đô, mùa hè năm nay tốt nhất, hiện làm trở giáo viên tại một cấp ba trong tỉnh.
Trịnh Hinh Hinh khá thân với Trương Huệ, Trương Huệ bảo cô ấy qua uống trà nên cô ấy đi.
Trương Huệ không cố ý trêu chọc cô ấy, nói chuyện với cô ấy về cuộc sống ở nước ngoài, về Thượng Hải có thích nghi không, Trịnh Hinh Hinh rất nhẹ nhõm.
Buổi trưa ăn quá no, Trương Huệ không ngủ được nên theo mẹ đến khu gia đình xưởng thép bên kia lấy đồ.
“Mẹ thấy Trịnh Hinh Hinh không tệ, tuy hơi nhỏ tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, theo mẹ thì anh hai con mới không xứng với người ta.”
Trương Huệ cười nhẹ: “Anh hai con cũng tốt mà.”
“Đó là đương nhiên, con mẹ sinh ra phải tốt chứ.” Trần Lệ Phương vẫn rất tự tin về điểm này: “Chỉ là con gái nhà người ta ưu tú quá, gia cảnh cũng tốt.”
Trần Lệ Phương vẫn rất tự nhận thức về bản thân, điều kiện nhà mình tốt so với những người thân và bạn bè xung quanh, nhưng thực sự không thể so với gia đình giàu có như nhà họ Trịnh.