Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 332

Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:52:31
Lượt xem: 257

Qua Tết, người trong nhà phải đi làm, đi học, Trương Huệ đưa thím Vạn về nhà, thuê toa xe lửa vận chuyển hàng hoá, chuyển xe đến tỉnh thành, sau đó cô lái xe từ tỉnh thành về nhà.

Mùa xuân tháng ba miền Bắc vẫn là một vùng băng tuyết, còn ở huyện Vân Đỉnh, hoa lê và hoa anh đào đã trắng xóa, hoa đào đơn sơ bay theo gió trong sân, cảnh sắc mùa xuân ngập tràn.

“Mẹ, con về rồi.” Trương Huệ đỗ xe, cười đứng ở cổng.

Trần Lệ Phương không dám tin dụi dụi mắt, nhìn thật kỹ để xác định người trước mặt cô là con gái mình, vẫn là dáng vẻ khi ra nước ngoài, hai mắt bà hơi đỏ lên.

Hina

“Con bé c.h.ế.t tiệt này, đi một cái là bao nhiêu năm, hè năm ngoái về rồi sao không về nhà thăm mẹ?”

Trương Huệ vội vàng ôm lấy mẹ: “Mẹ đừng tức giận, lúc con mới về Bắc Kinh, trong nhà có cả đống việc, Giang Minh Ngạn lại bận rộn, đến khi bọn nhỏ ổn định việc học đã là tháng chín rồi, con nghĩ mùa xuân phải về nên không đi nữa.”

Trương Huệ dỗ dành: “Nếu mẹ tức giận thì cứ đánh con hai cái, đều là lỗi của con.”

Trần Lệ Phương hầm hừ đẩy ra: “Mẹ không tức giận, giận một đứa xấu xí vô lương tâm như con có ích gì?”

Trương Huệ cười nói: “Vậy mẹ có cho con vào nhà không nào, mẹ không cho là con đi đây.”

“Đi cái gì mà đi, đây là nhà con mà, muốn vào thì vào, không ai cản con hết.”

Trương Huệ cười hì hì ôm mẹ cái nữa: “Con ở nước ngoài nhớ cha mẹ lắm, Hàm Hàm với Sâm Sâm, Phong Phong cũng nhớ, lúc ở Đức đọc được thư mọi người gửi là Hàm Hàm đã đòi về rồi.”

“Ôi, con cái trưởng thành rời nhà là chuyện khó tránh khỏi, làm cha mẹ cũng không thể giữ các con ở bên cạnh mà không để ý tương lai của các con.”

“Mẹ đừng nói chuyện này nữa, áo lông năm ngoái con gửi cho cha mẹ có được không, xúc xích, phô mai gì đó có hợp khẩu vị không, còn cả rượu nho nữa mà sợ vỡ nên con không gửi, lần này đến mới mang theo.”

“Áo lông rất tốt, cha mẹ mặc rất vừa, cha con còn nói ấm lắm, mà mùa đông ở huyện Vân Đỉnh mặc hơi nóng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-332.html.]

Xúc xích kia ăn rất ngon, Mập Mạp với Tráng Tráng đều thích.

À, anh cả với chị dâu con rất thích đồng hồ con gửi về, suốt ngày mang ra ngoài khoe khoang, gặp ai cũng nói là con mang từ Đức về cho chúng nó, cha con ngứa mắt, mắng anh cả con thôi đi, nó mới khiêm tốn một chút.”

“Năm nay Mập Mạp vào đại học rồi nhỉ, lần trước gọi điện thoại cũng không nghe anh cả, chị dâu nhắc gì, Tráng Tráng cũng phải học cấp hai rồi.”

“Mập Mạp à, mấy năm bay cải cách trường học, tiểu học đã đổi thành sáu năm, cấp hai với cấp ba đổi thành ba năm, lúc Mập Mạp học cấp ba vừa vặn là cải cách, năm ngoái thi đại học, nó ghi danh vào trường con bị trượt nên học lại, hè năm nay thi lại đây.

Tráng Tráng học lớp một cấp hai, học ở trên huyện, thành tích khá tốt nhưng lại rất nghịch ngợm.”

Nhắc đến hai đứa cháu trai trong nhà, Trần Lệ Phương không ngừng lải nhải, Trương Huệ cũng không chê phiền, ngồi yên bên cạnh lắng nghe.

Đến chạng vạng tối Trương Cao Nghĩa đi làm về, nhìn thấy con gái thì rất vui vẻ: “Cha nói mà, năm ngoái con không về, kiểu gì xuân năm nay cũng về.”

“Hai năm nay cha có khoẻ không ạ.”

“Khoẻ lắm.”

Trương Cao Nghĩa hiếm khi nói những lời buồn nôn với con cái, hiện tại nhìn con gái ông không biết phải nói gì.

Trương Huệ không nhịn được ôm lấy cha, Trương Cao Nghĩa vỗ vai con gái hỏi: “Ở bên ngoài có khỏe không.”

“Khỏe ạ.”

Để cha mẹ yên tâm, Trương Huệ đã kể chi tiết cho cha mẹ nghe về cuộc sống ở Đức, anh cả chị dâu tan làm trở về cũng ngồi xuống nghe cùng.

Trương Cao Nghĩa thở dài: “Người ngoại quốc sống tốt như vậy à, nhà nào cũng có xe.”

“Không phải nhà nào cũng có xe, lương của bọn họ cao hơn chúng ta, giá xe cũng tương đối rẻ, mua xe chỉ khó hơn hồi nhỏ chúng ta mua xe đạp một chút.”

 

Loading...