Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 331

Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:52:18
Lượt xem: 308

Giang Trường An và Văn Diễm Thu đã lớn tuổi, mấy năm nay không thích đi ra ngoài, bây giờ có xe, có thể đến tham quan các danh lam thắng cảnh gần Bắc Kinh.

Người già tâm trạng vui vẻ, sức khỏe cũng tốt hơn nhiều.

Trong hai năm Giang Minh Ngạn và Trương Huệ ra nước ngoài này, Giang Minh Thăng lại được thăng chức lên chức phó cục, Tô Đường cũng trở thành chủ nhiệm phòng, hai người bận rộn đến mức không có thời gian quan tâm con cái, đều nhờ bố mẹ chồng chăm sóc chứ đừng nói đến có thời gian đi chơi.

Cả ngày bận rộn linh tinh, đến tối mới về nhà, hai vợ chồng mệt mỏi tựa vào nhau.

“Vẫn là Huệ Huệ biết cách sống, em nghĩ hai chúng ta bận rộn suốt ngày như vậy rốt cuộc là để làm gì?”

Giang Minh Thăng đau lòng sờ sờ mặt vợ, dạo này cô ấy lại gầy đi rồi: “Hay là em phân chia công việc ra một chút?”

“Không được, vậy sao được?” Hành chính và lâm sàng nhất định phải nắm bắt bằng hai tay, không thể chia ra được.

Vậy Giang Minh Thăng cũng không biết khuyên gì thêm.

Tô Đường cũng tự tỉnh táo lại, thở dài một hơi: “Chúng ta đều có mệnh khổ.”

“Nhà mình có không ít tiền tiết kiệm, hay là nhờ Huệ Huệ mua giúp chiếc xe, chúng ta làm việc cũng được nhẹ nhõm hơn.”

Tô Đường lắc đầu: “Vị trí của em với anh đều không thích hợp quá phô trương.”

Thế thì thôi, đạp xe đi làm tiếp vậy.

Qua mùa thu, Trương Huệ nhận được một bao lớn của cha mẹ cô gửi từ huyện Vân Đỉnh, bao gồm nhiều loại đồ khô và trà mùa thu từ núi Mạnh Đỉnh.

Có rất nhiều trà mùa thu, cả nhà bọn họ cũng uống không hết, Trương Huệ cho nhà cha mẹ chồng và Lâm Tây không ít, cuối tuần Kim Hải Phong và Lý Kiến Long đến cũng cho bọn họ một cân.

“Cầm uống đi, đừng khách sáo, nhà chúng tôi không có nhiều đồ, nhưng nhất định không thiếu trà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-331.html.]

“Cảm ơn cô ạ.”

Kim Hải Phong và Lý Kiến Long đều là con nhà gia đình công nhân, cuộc sống trong nhà không tệ, bình thường gia đình cũng mua trà, nhưng đây là lần đầu tiên thấy loại tốt như cô cho.

Hina

Cho tới cho lui, trong nhà vẫn còn rất nhiều nên Giang Minh Nghiên mang cho giáo sư Lý và lãnh đạo đơn vị một ít.

“Đầu xuân năm sau em có về núi Mạnh Đỉnh không?”

“Có, phải về xem xem, lúc nghỉ hè cũng không gặp Chu Văn Phong ở Thượng Hải, không biết thôn Chu Gia thế nào rồi.”

Mùa xuân năm sau, người trong nhà đi làm đi học, Trương Huệ phải đi một mình.

“Em đưa thím Vạn theo đi, khi nào em bận bà ấy cũng có thể giúp nấu cơm, à, lái xe về nữa.”

“Được.”

Sau khi bắt đầu mùa đông, chị dâu Lục tích cực làm thịt khô, mua thịt về xong, chị dâu Lục thở dài: “Mới có mấy năm thôi, đúng là ngày càng tốt hơn, chỉ cần có tiền thì muốn mua gì cũng được.”

Nhà Lâm Tây cũng làm thịt khô theo nhà họ Giang, Trương Huệ không cần cho cô ấy nữa nên bảo chị dâu Lục không cần làm quá nhiều.

“Được.”

Bọn nhỏ trong nhà đều đã lớn rồi, ba mươi Tết cả nhà quây quần ở nhà tổ họ Giang ăn Tết, vẫn nhộn nhịp như thế, mùng hai Tết đến nhà họ Phan cũng rất suôn sẻ.

Tô Đường vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện với Trương Huệ: “Mấy năm trước cả nhà em ra nước ngoài, chị và Giang Minh Thăng được thăng chức, nhà mình phát triển không ngừng nên thái độ của bác gái đối với nhà mình cũng càng ngày càng tốt, bác cả lì xì cho Tiểu Ngư Nhi với Thược Thược nhà mình, mỗi năm lại dày hơn một chút.”

Nhiều năm qua, cuộc sống của hai đứa con trai, con dâu nhà họ Phan vẫn diễn ra như thường, công việc cũng không mấy tiến triển, Hà Lệ Quyên cũng mất đi tinh thần ganh đua tranh giành với cô em chồng.

Cho dù thái độ của Hà Lệ Quyên có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì thái độ của Phan Lạc Tinh đối với chị dâu vẫn chỉ là tôn trọng, không đủ thân thiết.

Lúc còn trẻ không có tôn trọng, cũng không thân thiết, so sánh như vậy thì thái độ hai năm nay của Phan Lạc Tinh đối với Hà Lệ Quyên đã cải thiện 10% đến 20%.

 

Loading...