Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 327
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:51:29
Lượt xem: 288
Trương Huệ và Giang Minh Ngạn đang xách hành lý, Hàm Hàm và em trai nhảy vào cửa: “Chúng cháu về rồi đây.”
“Ôi, cao quá, trông Hàm Hàm như một cô gái rồi.”
Hàm Hàm mười ba tuổi mà nhìn không khác những cô gái mười lăm, mười sáu tuổi mấy.
Trương Huệ xách hành lý đi vào: “Chú Khải với thím Vạn vẫn khoẻ chứ.”
“Khoẻ lắm, chờ mọi người về thôi.”
Chú Khải và thím Vạn đều đi giúp xách hành lý, đồ đạc cũng khá nhiều, sáu bảy cái vali.
Hina
Chị dâu Lục nói: “Bởi vì xa quá, mang nhiều đồ về không tiện nên chúng cháu đã cho hàng xóm không ít, nếu không sẽ còn nhiều nữa.”
Chủ nhà trở về, khoảng sân vắng lặng hơn hai năm bỗng trở nên nhộn nhịp.
Bọn họ vừa mới về, vài ngày tới nhất định sẽ bận rộn, Lâm Tây nói mấy ngày nữa sẽ tới tìm cô uống trà.
“Được, khi nào xong em hẹn chị sau.”
Lâm Tây vẫy tay rời đi.
Lúc này đã là buổi trưa, sắp xếp xong ăn qua loa một chút, sau khi nghỉ trưa, cả nhà xách túi lớn túi nhỏ về nhà tổ.
Bọn họ đi sớm, người đi làm vẫn chưa tan làm, khi cả nhà Trương Huệ đến, chỉ có mẹ chồng và ông bà nội ở nhà.
Nhìn thấy bọn họ, Phan Lạc Tinh vui mừng đến dậm chân: “Mấy hôm trước anh cả chị dâu các con còn nói sao các con chưa về nữa.”
Giang Minh Ngạn cười nói: “Chúng con ở Thượng Hải mấy ngày, nếu không tuần trước đã về Bắc Kinh rồi.”
“Ôi, cục cưng của bà nội, có thể về là được, muộn một hai ngày cũng không sao.” Phan Lạc Tinh ôm các cháu xoa xoa một lúc, khiến Hàm Hàm bật cười.
Giang Trường An vỗ vỗ vai cháu trai: “Cháu là người có chí.”
Văn Diễm Thu cười trợn mắt nhìn ông lão: “Không có Huệ Huệ chăm sóc gia đình, trông con thì Minh Ngạn có thể thuận lợi như vậy sao.”
“Ha ha ha, bà nó nói rất đúng, hai vợ chồng các cháu đồng tâm hiệp lực mới có thể tốt như vậy.”
Trương Huệ khoe: “Đúng là cháu chăm sóc gia đình, nhưng bọn nhỏ thì đều là Hàm Hàm đưa Sâm Sâm với Phong Phong đi học, cháu thực sự không giúp được gì nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-327.html.]
“Hàm Hàm giỏi như vậy à?”
“Rõ ràng rồi.”
Trương Huệ kể cho những người lớn tuổi nghe chuyện Hàm Hàm học tiếng Đức và kết bạn, ai cũng sốc.
Hàm Hàm đắc ý xua tay: “Đâu có, chủ yếu là mẹ nấu ăn ngon, các bạn đều muốn kết bạn với cháu để đến nhà ăn ngon thôi.”
“Sau này Hàm Hàm nhà mình có thể làm việc lớn.” Giang Trường An trịnh trọng nói.
Văn Diễm Thu và Phan Lạc Tinh cũng gật đầu, cô bé nhỏ này nhà mình rất có năng lực, ngay cả khi ở một đất nước xa lạ cũng dũng cảm như thế.
“Thược Thược nhà mình tính tình điềm tĩnh, sau này Hàm Hàm đưa em gái ra ngoài chơi nhiều một chút, để Thược Thược cũng có thể sáng sủa hơn nhé.”
“Thược Thược đi học chưa ạ?”
“Cuối năm vào lớp một rồi, hai ngày nay không ở nhà, Tiểu Ngư Nhi đưa Thược Thược về nhà mẹ đẻ chị dâu con rồi, nếu bọn chúng mà biết các con về, nhất định sẽ về nhà ngay.”
“Cháu đi đón Thược Thược.” Hàm Hàm biết nhà bà ngoại Thược Thược ở đâu.
Giang Sâm và Giang Phong cũng muốn đi, Trương Huệ nói: “Đi cũng được, mang một ít quà sang, phải lễ phép một chút.”
“Vâng ạ.”
Trương Huệ đã chọn đồng hồ, khăn quàng cổ và áo lông cho người nhà, cũng mang theo các món đặc sản như rượu nho, phô mai, xúc xích, những thứ này rất thích hợp tặng người nhà họ Tô.
Phan Lạc Tinh chọn hai món, để ba chị em bọn họ mang đi.
Nhà họ Tô cách đây không xa, Hàm Hàm và hai em trai ngồi xe đến đón Tiểu Ngư Nhi và Thược Thược trước giờ tan làm.
“Bà nội, cháu muốn ăn xúc xích chị Hàm Hàm mang đến nhà bà ngoại.”
“Được, tối nay cho cháu ăn.”
Tiểu Ngư Nhi cười nói: “Nghe nói là đặc sản của Đức, bà nội làm nhiều một chút, cho chúng cháu ăn thử hai cái, xem xem có khác gì đồ nước ta tự làm không.”
Một lúc sau người đi làm cũng trở về.
Giang Tùng còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng cười vang trong nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt.