Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 326
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:51:17
Lượt xem: 321
Lâm Tây kéo Trương Huệ: “Nghe hai đứa con trai chị nói năm ngoái đi du lịch cả nhà em đã chăm sóc bọn chúng rất tốt.”
“Đâu có, Trạch Duệ và Trạch Vận đều rất ngoan, dẫn Hàm Hàm, Sâm Sâm với Phong Phong đi chơi khắp nơi, giúp em và Giang Minh Ngạn bớt được bao nhiêu phiền toái.”
Lâm Tây không tin: “Em nói Trạch Vận thì chị còn tin, thằng cả nhà chị mặt lạnh như cha, sao giúp em trông trẻ được.”
“Hàm Hàm, cho dì Lâm xem album ảnh của con đi.”
“Dạ.” Hàm Hàm chạy đến vali lấy album.
“Chị tự xem đi.” Trương Huệ đưa album cho Lâm Tây.
Lâm Tây thấy rất nhiều bức ảnh của thằng con cả ghét chụp ảnh kia với Hàm Hàm, vội vàng gọi chồng: “Anh mau tới xem này.”
Hà Khang Hoa nhìn thấy ảnh chụp chung của con trai và con gái nhà họ Giang cũng sợ ngây người, con trai mặt lạnh còn biết cười khi chụp ảnh, đúng là chuyện lạ.
“Sao vậy?” Trương Huệ không hiểu biểu cảm của hai vợ chồng.
Lâm Tây cười nói: Em còn giữ phim của ảnh không? Chị mang đi rửa mấy cái để trong nhà.”
“Đây, Hàm Hàm mau đưa cho dì Lâm.”
“Dạ.”
Ảnh chung của hai đứa con trai nhà bọn họ và ba đứa con nhà họ Giang chiếm tới một nửa album, Lâm Tây xấu hổ không dám mở miệng nói con trai mình tính cách lạnh lùng, không thích chụp ảnh.
Lúc này đã đến giờ ăn tối, bọn họ trò chuyện một lúc rồi xuống lầu ăn tối.
Trịnh Minh Chí đến, Trịnh Hinh Hinh cũng đến.
Lâm Tây quen biết Trịnh Hinh Hinh mời cô ấy đến ngồi.
Trịnh Hinh Hinh lặng lẽ liếc nhìn Trương Kiến Lâm đang nói chuyện với người ta, ngoan ngoãn ngồi cùng Lâm Tây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-326.html.]
Bên cạnh Lâm Tây là Trương Huệ, Trương Huệ dịch sang một bên, Trịnh Hinh Hinh ngồi ở giữa cô và Lâm Tây.
Trương Huệ vừa uống nước vừa nghe Lâm Tây và Trịnh Hinh Hinh trò chuyện, nghe ý của bọn họ thì gia đình Trịnh Hinh Hinh muốn cô ấy ra nước ngoài sau khi tốt nghiệp đại học vào hè năm sau, nhưng cô ấy không chịu.
Về phần nguyên nhân không chịu, Trương Huệ biết, Lâm Tây biết, chắc hẳn người nhà họ Trịnh cũng biết.
Bữa tối này khá hài hòa, ăn xong Trịnh Minh Chí đưa Trịnh Hinh Hinh đi, Lâm Tây và Trương Huệ có đề tài phụ nữ phải nói nên lên phòng riêng.
“Nói thật chị có biết chuyện của Trịnh Hinh Hinh với anh hai em không, biết được những gì?”
Lâm Tây hừ nhẹ một tiếng: “Chị biết ngay em sẽ hỏi về cái này.
Hina
Nói ra cũng là Hinh Hinh đơn phương, sau khi gặp anh hai em ở khách sạn Hoa kiều một lần liền theo đuổi không thôi, anh hai em luôn từ chối cô ấy mà cô ấy vẫn không chịu từ bỏ, cũng không nghe lời khuyên.
Lần này chị về Hồng Kông, mẹ của Trịnh Hinh Hinh có nói chuyện này với chị, bọn họ cảm thấy con còn nhỏ, nên ra ngoài khám phá thế giới nhiều hơn, chờ tầm mắt mở rộng rồi sẽ không để tâm những chuyện vụn vặt này nữa.”
Hi vọng là như thế, nhưng theo Trương Huệ, anh hai cô không giống như không có chút rung động nào với Trịnh Hinh Hinh.
Lâm Tây không muốn nói nhiều về chuyện này, nói vài câu rồi hỏi dự định của cô sau khi về Bắc Kinh.
“Về rồi Giang Minh Ngạn đi dạy ở trường đại học hoặc làm việc ở nhà máy cơ khí, em thì, ba đứa nhỏ cũng lớn rồi, em cũng có thể buông tay ra, chắc là làm trà núi Mạnh Đỉnh thôi.”
“Làm trà làm gì, nghe nói đều gửi đến sứ quán nước ngoài à.”
“Ừm, nhưng không nhiều, về phần tương lai thì để xem sao.” Mấy năm không về, không biết thôn Chu Gia như thế nào rồi.
Ở lại Thượng Hải thêm một ngày, ngày hôm sau bọn họ cùng nhau trở về Bắc Kinh, nhưng không đi xe lửa mà đi máy bay.
Tài xế nhà họ Hà đích thân đến đón, đưa bọn họ trở lại ngõ Hoa Chi, lúc gõ cửa, chú Khải mở cửa nhìn thấy bọn họ liền hết sức vui mừng: “Cuối cùng mọi người cũng về rồi.”
Chị dâu Lục cười ha ha: “Lúc ở Đức, cháu nhớ hai người lắm.”
Thím Vạn đang giặt quần áo, nghe thấy tiếng cười của chị dâu Lục thì vội vàng chạy đến: “Ai da, chúng tôi cũng nhớ mọi người lắm.”