Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 310
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:47:29
Lượt xem: 336
Tất nhiên Trương Huệ đồng ý ngay, cũng không phải vấn đề gì lớn.
Thế là ngày hôm sau Tô Đường đưa Tiểu Ngư Nhi và Thược Thược chuyển đến, sống ở phòng phía Đông.
Hàm Hàm rất vui vẻ, mỗi ngày về nhà đều có thể nhìn thấy em gái, sẽ có động lực học tập hơn.
Để chải đầu cho em gái, Hàm Hàm dậy sớm hơn trước kia nửa tiếng, Thược Thược vì phối hợp với chị gái mà ngáp ngắn ngáp dài ngồi xếp bằng trên giường, chờ chị gái chải đầu cho mình.
Buộc lọn tóc nhỏ cho em gái xong, Hàm Hàm hài lòng đưa ba đứa em trai đi học, Thược Thược nghiêng người ngã xuống giường ngủ tiếp.
Hina
Tô Đường thấy vậy cười đến gập cả người, Hàm Hàm mà thấy thì kiểu gì cũng phải chải đầu cho Thược Thược lần nữa.
Thược Thược mỗi ngày phải dậy sớm hơi vất vả, Tiểu Ngư Nhi lại rất vui, trước đây ở nhà tổ đều phải đi học một mình, bây giờ có thể cùng chị và các em đến trường, hạnh phúc.
Con cháu ở nhà đều đến ngõ Hoa Chi, Phan Lạc Tinh nhớ cháu, một tuần phải chạy qua mấy lần.
Mùa đông lạnh như thế, tuyết rơi đóng băng trên mặt đất, đường đi trơn trượt, Trương Huệ và Giang Minh Ngạn bàn bạc xong, quyết định mời cha mẹ và ông bà đến sống cùng.
Thế là cuối tuần cả nhà đều ở nhà, nhà họ Giang ở ngõ Hoa Chi trở nên nhộn nhịp hẳn.
Lúc ăn cơm không đủ chỗ ngồi nên phải chia bàn cho người lớn và trẻ em.
Trong nhà suốt ngày nhộn nhịp, Lâm Tây cũng thường xuyên đến hơn.
Mùa đông không có gì chơi, mấy người Trương Huệ đi làm đi học, Lâm Tây cùng ông bà nội và cha mẹ Giang Minh Ngạn vừa vặn góp bàn chơi mạt chược, còn là mạt chược miền Nam.
Mỗi khi rảnh rỗi Hà Khang Hoa cũng tới ngồi một chút, khi có người muốn nghỉ ngơi, anh ấy sẽ lên giúp đỡ, khi không thiếu người, anh ấy sẽ pha một chén trà ngồi ở bên cạnh xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-310.html.]
Về sau, người lớn trong nhà thân quen với hai vợ chồng bọn họ rồi, lúc Văn Diễm Thu khát nước cũng không gọi dì Sở mà nói thẳng: “Tiểu Hà, rót cho dì một chén trà.”
“Dạ, có ngay.” Hà Khang Hoa ông chủ lớn một phương lập tức dâng trà như đàn em mời khách.
Hai gia đình quan hệ thân thiết, đến Tết, Giang Trường An và Văn Diễm Thu lì xì cũng không quên hai vợ chồng bọn họ.
Được lì xì, Hà Khang Hoa và Lâm Tây rất vui vẻ, đương nhiên cũng lì xì cho trẻ con nhà họ Giang nhiều hơn.
Trác Gia Vĩ cũng ăn Tết ở nhà họ Giang, sau khi quen thuộc với người nhà họ Giang, ông ấy cũng không khách sáo nữa, những lúc mấy người chị dâu Lục quá bận rộn, ông ấy sẽ chủ động tiến lên giúp đỡ.
Chị dâu Lục, dì Sở và hai vợ chồng chú Khải đều rất thân thiết với ông ấy, còn nhiệt tình chăm sóc ông ấy.
Chị dâu Lục thân với Trác Gia Vĩ nhất, còn học tiếng Đức với Trác Gia Vĩ, cô ấy quyết định muốn ra nước ngoài cùng chủ nhà, chủ nhà cũng đồng ý với cô ấy.
Chú Khải và thím Vạn đều ghen tị với chị dâu Lục, thật ra bọn họ cũng muốn đi, nhưng dù sao đã lớn tuổi rồi, không học nổi tiếng nước ngoài.
Qua Tết, Giang Minh Ngạn lu bù công việc, bận rộn tốt nghiệp, bận rộn ra nước ngoài, đến khi xong xuôi tất cả đã là nghỉ hè, nửa tháng nữa anh sẽ đi.
Trương Huệ phải đợi đến nửa cuối năm mới tốt nghiệp, hai vợ chồng bàn bạc với nhau, Giang Minh Ngạn đi thuê nhà trước, nửa cuối năm cô sẽ đưa các con qua đón Tết cùng anh.
Tiễn con trai ra nước ngoài, Phan Lạc Tinh rất không nỡ, Giang Tùng nói: “Sao lại không nỡ, ra nước ngoài hai ba năm là về rồi.”
“Ai bảo, tôi nghe bọn họ nói, nếu học không tốt, giáo viên không hài lòng thì bao nhiêu năm cũng không cấp bằng tốt nghiệp đấy.”
“Con trai bà vô dụng đến thế à?”
Đương nhiên Phan Lạc Tinh không thừa nhận lời này.
“Thôi mà.” Giang Tùng thuyết phục: “Minh Ngạn không dễ gì có được cơ hội này, đợi nó học xong trở về, đến lúc đó, một tiến sĩ du học về sẽ có bao nhiêu cơ hội tốt đấy bà biết không?”