Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 309

Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:47:16
Lượt xem: 276

Lâm Tây vẫy tay gọi Giang Sâm và Giang Phong: “Ngày đầu tiên các con đến lớp thế nào?”

“Cũng được ạ.” Giang Sâm thành thật nói.

“Thích lắm ạ.” Trong nhà cha mẹ và chị gái đều đi học, Giang Phong và anh trai lại thường xuyên theo mẹ đến trường nên Giang Phong cũng muốn đi học sớm chút.

Quan tâm bọn nhỏ xong, Lâm Tây hỏi Trương Huệ: “Mùa hè sang năm Giang Minh Ngạn nhà em tốt nghiệp nhỉ.”

“Ừm, tốt nghiệp xong sẽ ra nước ngoài du học.”

“Em muốn đi thật?”

Lâm Tây cảm thấy ba đứa bé nhà bọn họ đều còn nhỏ, lúc này đưa ra nước ngoài sẽ không tiện lắm.

“Muốn đi thật.”

Trương Huệ và Giang Minh Ngạn đã bàn bạc chuyện này nhiều lần, con cái bây giờ nói nhỏ cũng không nhỏ, dễ ghi nhớ, đưa ra nước ngoài hai ba năm cũng có thể bổ sung kiến thức.

“Được thôi, nếu hai đứa đã quyết định thì chị không khuyên nữa, chị tặng em một món quà em có cần không?”

“Quà gì cơ?”

“Chị biết một quản gia nói được tiếng Đức và tiếng Anh, trước đây quản gia này từng làm việc cho một gia đình ở Đức hơn mười năm, nếu đưa sang Đức cùng, ông ấy nhất định có thể giúp em không ít việc.”

“Thế thì tốt quá.” Trương Huệ mừng rỡ không thôi.

“Ha ha ha, chị biết em sẽ cần đến người này, nếu em chịu thuê ông ấy thì chị khuyên em nên quyết định càng sớm càng tốt, gọi ông ấy đến Bắc Kinh làm giáo viên tiếng Đức cho nhà em, nhà em có thể học trước.”

Giang Minh Ngạn đã sớm chuẩn bị, đang học tiếng Đức từ một giáo viên trong trường, Trương Huệ và ba con vẫn chưa học.

“Yêu cầu về lương của ông ấy không thấp chứ?”

“Ha ha ha, chắc chắn là không thấp, nhưng mức giá hợp lý, không lừa em đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-309.html.]

Nghe vậy, Trương Huệ đi vào phòng làm việc lấy ra ba bức tranh chữ đã sắp xếp xong: “Làm phiền chị.”

“Yên tâm, chị nhất định sẽ xử lý giúp em.” Lâm Tây thân thiết nói: “Đến lúc đó chị bảo bọn họ mở một tài khoản tiết kiệm khác cho em, thuận tiện tiêu dùng ở nước ngoài.”

“Vậy không còn gì bằng.”

Trước Tết dương lịch, Lâm Tây đã giao một số tiền mặt và tài khoản cho Trương Huệ, đồng thời mời người quản gia nói được tiếng Anh và tiếng Đức kia đến, ông ấy tự giới thiệu mình là Trác Gia Vĩ, tên tiếng Anh là David.

Nhìn Trác Gia Vĩ khoảng năm mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, bên trong mặc âu phục ba mảnh, bên ngoài mặc áo khoác đen, đi giày da, đeo găng tay và quàng khăn quàng cổ, cách ăn mặc rất nhã nhặn khí chất, thật sự không giống như làm công việc phục vụ.

Trương Huệ tự hỏi mình có thể thuê được người như vậy sao?

Trác Gia Vĩ cười nói: “Tôi đã nghe cô chủ Lâm giới thiệu hoàn cảnh gia đình của cô, vì gia đình cô tương đối ít việc, không cần tôi giúp đỡ nhiều nên có thể giảm 50% lương.”

Trương Huệ nghĩ thầm, 50% thì còn gồng gánh được, nếu không cô phải trả người lại mất.

Trác Gia Vĩ cứ như vậy ở lại trong nhà, Giang Minh Ngạn trò chuyện với Trác Gia Vĩ, phát hiện phát âm của Trác Gia Vĩ còn chuẩn hơn cả giáo viên dạy, cho nên lúc rảnh rỗi cũng về nhà học tiếng Đức với Trác Gia Vĩ.

Trương Huệ vẫn phải đi học, ba đứa bé cũng vậy, bốn mẹ con bọn họ chỉ có thể học hai tiếng sau bữa tối.

Trương Huệ tiến bộ chắc chắn không nhanh bằng Giang Minh Ngạn, nhưng cảm giác vẫn ổn.

Giang Minh Thăng nghe nói nhà em trai thuê giáo viên tiếng Đức, mỗi buổi chiều tan làm xong cũng đến học ké.

Đơn vị đang có ý định nhập khẩu thiết bị từ Đức, anh ấy muốn tìm hiểu trước để ít nhất có thể đọc hiểu sách giới thiệu.

Trác Gia Vĩ ăn ngay nói thật, học tập nghiên cứu ngắn hạn rất khó đạt được trình độ đó.

Giang Minh Thăng nói: “Thầy cứ dạy đi, tôi sẽ cố gắng học.”

Giang Minh Thăng gần như dành toàn bộ thời gian ngoài giờ làm việc để học tiếng Đức, thậm chí còn không quan tâm đến vợ con ở nhà.

Hina

Tô Đường thương anh ấy mỗi tối học xong còn phải về nhà nên bàn bạc với Trương Huệ, khoảng thời gian Giang Minh Thăng học tiếng Đức này có thể đến sống ở ngõ Hoa Chi bên này không.

 

Loading...