Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 293
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:43:48
Lượt xem: 294
Sau khi đo xong, có khách bước vào,một vị khách bước vào. Trương Huệ không biết, nhưng cũng quen mặt, hai người khách sáo gật đầu với nhau.
Sau khi đi ra ngoài, Lâm Tây nói: “Chờ nhà em làm xong chị xem thử, nếu đẹp thì chị với chồng chị cũng đến may một bộ.”
Lâm Tây cảm thán: “Nghe nói mấy năm trước rất kinh khủng, cha chị và mấy người thế hệ trước đều nói, có khi những gì tốt đẹp tổ tiên truyền lại đều mất hết, không ngờ trong một cái sân nhỏ ngẫu nhiên lại có người tay nghề lợi hại như vậy sống.”
Trương Huệ cười nói: “Vậy mùa thu lấy quần áo chị qua xem xem.”
“Được.”
Một tháng sau khi vào hè, qua Tết đoan ngọ, rất nhanh đã đến kỳ nghỉ hè, thi xong Trương Huệ thu dọn hành lý chuẩn bị đưa con ra ngoài chơi.
Giang Minh Ngạn cười nói: “Bốn mẹ con ra ngoài chơi, lại bỏ cha ở lại.”
“Ngoan, anh là trụ cột nhà mình, mọi người cần anh kiếm tiền nuôi cả nhà, anh là giỏi nhất.”
“Hừ, đừng tưởng anh ngốc như hai đứa con trai của em, nịnh một câu là dỗ được.”
Trương Huệ chống nạnh: “Vậy anh muốn gì nữa?”
Anh muốn gì sao?
Đôi bàn tay to lớn ôm lấy vòng eo thon thả, xoay người một cái đè cô xuống giường, mặt Trương Huệ đỏ bừng, đang lúc định phối hợp…
“Trương Huệ, có nhà không?”
Lâm Tây ở bên ngoài gọi: “Mau ra đây chị cho em xem cái này.”
Giang Minh Ngạn bất lực xoay người nằm xuống giường, Trương Huệ lập tức đứng dậy, chạy hai bước, lại quay lại hôn một cái rồi chạy mất.
“Em ở nhà à?”
Lâm Tây kéo Trương Huệ: “Chị dẫn em đi xem đồ tốt.”
Hina
Ngoài cổng đỗ một chiếc ô tô, Trương Huệ nhận ra cái logo kia, Volkswagen.
“Chị liên lạc với cha, đặc biệt chở từ Hồng Kông đến đây, cái xe này lớn, chúng ta nhiều hành lý, lại dẫn theo trẻ con nên lái xe ra ngoài du lịch mới dễ chịu.”
“Chúng ta lái xe vào miền Nam?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-293.html.]
“Đúng vậy, vừa đi vừa chơi mà, không có xe phải xách túi lớn túi nhỏ mệt muốn chết, lấy đâu ra tâm trạng chơi.”
Trương Huệ đi vòng quanh xe, xe bảy chỗ, đúng là rất tiện lợi.
“Lái xe trong thành phố thì được, nhưng chúng ta không thể lái xe đường dài, tốt nhất nên vận chuyển ô tô đến đó bằng xe lửa.”
Trương Huệ vẫn nhớ tin tức đầu những năm 1980, rất nhiều người từ nông thôn trở lại thành phố, không có công việc nên trở thành lưu manh đường phố, gia nhập vào con đường chặn xe cướp bóc, xe lớn còn sợ, nói gì đến xe nhỏ như của bọn họ.
“Em nói đúng, nhưng em không cần lo, lát nữa chị bảo chồng chị đi liên lạc với xe lửa.” Hà Khang Hoa quen những người liên quan.
“Vậy thì tốt quá.”
Xe bảy chỗ, ngoài Trương Huệ và ba đứa con, Lâm Tây, còn dư ba chỗ, Trương Huệ định đưa thím Vạn và chú Khải đi cùng.
Trước khi xuất ngũ chú Khải là lính lái xe, biết lái xe, lần này coi như tài xế.
Nhà họ Hà cũng có tài xế, nhưng phụ trách lái xe cho Hà Khang Hoa, không thể rời Bắc Kinh trong thời gian dài.
“Vẫn còn chỗ, chị có muốn đưa dì nhà chị đi không?”
Lâm Tây khoát khoát tay: “Không cần, chị lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân.”
Lâm Tây rất háo hức với chuyến đi lần này: “Chị cũng biết lái xe, đến lúc đó có thể đổi lái với chú Khải.”
Trương Huệ rung động, thật ra cô cũng muốn học.
“Học đi, chị dạy em, lái xe không khó đâu.”
Chú Khải nghe nói để mình lái xe thì vừa phấn khích vừa có chút thận trọng: “Tôi chưa từng lái loại xe này.”
“Chưa từng lái thì lái hai vòng là quen, tôi gọi tài xế nhà tôi tới dạy chú.”
Ăn tối xong, trên đường ít người đi lại, tài xế nhà họ Hạ ngồi ở ghế phụ, tay nắm tay dạy chú Khải, chú Khải nghe xong liền hiểu, xe chạy ra ngoài một vòng trở về là học được.
Hà Khang Hoa vốn muốn phái vệ sĩ đi theo, Lâm Tây nói không cần, trước đây chú Khải từng nhập ngũ, trong hoàn cảnh bình thường có ông ấy là đủ rồi.
Hơn nữa, bọn họ hoạt động ngay trong thành phố, cũng không đi đến những nơi vắng vẻ, trong thành phố vẫn rất an toàn.
Hà Khang Hoa nghe xong mới gật đầu đồng ý.