Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 288
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:42:43
Lượt xem: 363
Hàm Hàm ghé vào bên giường nhìn em gái, cẩn thận xoa đầu em gái: “Bác gái, sau này con có thể tết tóc cho em gái không ạ?”
“Chắc chắn rồi.”
Ngày thường Tô Đường bận rộn với công việc, từ khi sinh Tiểu Ngư Nhi lại càng bận hơn, mấy năm trước đã cắt bỏ mái tóc dài, cô ấy cảm thấy sau này cần phải rèn luyện kỹ năng tết tóc.
“Bác gái cứ dùng tóc của con luyện tập, tóc con đẹp lắm.”
Hàm Hàm giống mẹ, có mái tóc dài đen đẹp.
“Ôi, nếu mai mốt tóc Thược Thược cũng đẹp như tóc của Hàm Hàm thì tốt.”
“Trẻ con lớn lên chút là đẹp.”
Trong nhà có thêm một tiểu bối, Giang Trường An và Văn Diễm Thu rất vui vẻ, mà vui vẻ là sẽ phát lì xì, Hàm Hàm miệng ngọt, lấy được thêm một bao lì xì từ cụ ông cụ bà, không đưa cho mẹ mà cất vào trong túi của mình.
“Con phải giữ tiền lại, nghỉ hè ra ngoài chơi tiêu sau.”
“Con biết tính tiền?”
Hàm Hàm khinh bỉ mẹ: “Con biết cộng trừ trong phạm vi một trăm rồi.”
Mặc dù Hàm Hàm không muốn đến trường nhưng thành tích vẫn rất tốt.
Giang Minh Ngạn cười nói: “Từ nay về sau con tự giữ tiền, nhưng phải ghi sổ, không được tiêu xài bừa bãi.”
“Được cha, con biết rồi.”
Về phần hai cậu nhóc Giang Sâm và Giang Phong còn mù chữ, không biết viết cũng không biết đếm, bị tịch thu tất cả lì xì.
Sau khi trong nhà có em gái, Hàm Hàm rất chăm chỉ chạy về nhà tổ, cuối tuần không ở nhà chơi mà còn muốn đưa hai đứa em trai về nhà tổ.
Hina
Cuối tuần Trương Huệ ngủ nướng nên chỉ có Giang Minh Ngạn đưa hai đứa nhỏ qua.
Tiểu Ngư Nhi lớn hơn hai anh em Giang Sâm và Giang Phong hai tháng, Tiểu Ngư Nhi hiền lành, có thể chơi với hai đứa em họ, có lúc Giang Sâm hống hách cướp đồ chơi của cậu bé, cậu bé cũng không giận mà còn chủ động đưa tới.
“Em trai, em chơi đi.”
Giang Minh Ngạn thấy : “Giang Sâm.”
Giang Sâm yên lặng trả lại món đồ chơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-288.html.]
Tiểu Ngư Nhi lại đặt đồ chơi vào tay em trai: “Em chơi đi.”
Giang Minh Thăng bế con gái đi dạo một bên khẽ cười nói: “Sâm Sâm, Tiểu Ngư Nhi cho con thì con cứ chơi đi.”
Giang Sâm liếc nhìn cha mình, Giang Minh Ngạn khoát khoát tay: “Vậy con chơi đi.”
Giang Tùng và Phan Lạc Tinh uống trà ở một bên, Giang Tùng nói: “Tiểu Ngư Nhi nhà mình từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn, sau này lớn lên, Giang Sâm phải chăm sóc anh trai Tiểu Ngư Nhi nhiều hơn nha.”
Giang Sâm nghiêm túc gật đầu, mở miệng nói vâng.
“Tôi thấy thế hệ sau của chúng ta vẫn là nhìn vào hai anh em Giang Sâm và Giang Phong.”
Ba tuổi nhìn thấy tương lai, nếu nói thế hệ sau nhà họ Giang làm được công to việc lớn gì thì hai anh em Giang Sâm và Giang Phong là có khả năng nhất.
Con nhà mình mình biết, Giang Minh Thăng cảm thấy sau này thằng con trai ngốc nhà mình lớn lên có thể trông coi gia nghiệp, sống thật tốt là được rồi.
Giang Trường An cười nói: “Tính cách của Tiểu Ngư Nhi cũng không có gì xấu, người trung hậu là người có phúc.”
Giang Minh Thăng gật gật đầu, tính cách của Tiểu Ngư Nhi ôn hòa hiền lành nhưng lại không ngốc, học rất thông minh, nếu vào được đơn vị tốt thì tương lai cũng không tệ.
“Minh Ngạn, ngày kia mẹ vợ con đi à?”
“Vâng, mua vé xe lửa rồi ạ, mẹ vợ nói ra ngoài lâu quá nên phải về thôi.”
“Mai con tan làm mời mẹ vợ đến nhà ăn bữa cơm nhé.”
“Vâng.”
Trẻ con trong nhà đều có thói quen ngủ trưa, ăn trưa xong Giang Minh Ngạn đưa con về nhà.
Ở nhà, Trương Huệ với mẹ vừa ăn trưa xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trần Lệ Phương lấy ra ba bộ quần áo mỏng: “Nhân lúc trước khi ngủ các cháu mặc thử xem có vừa không.”
Dạo này ngày nào cũng nắng, có dấu hiệu tuyết bắt đầu tan, trước khi đi Trần Lệ Phương đã may quần áo mỏng mặc mùa xuân cho ba đứa cháu.
Hàm Hàm chui trong chăn thay quần áo xong đứng dậy: “Bà ngoại, hơi dài.”
“Để bà xem xem.”
Trần Lệ Phương kéo kéo tay áo: “Cũng được, bà làm hơi dài một chút, hai ba tháng nữa mặc là vừa.”
“Dạ.”