Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 277

Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:40:16
Lượt xem: 271

“Nóng quá.

Mẹ ơi, mẹ không bỏng ạ?”

Trương Huệ giơ tay lên cho cô bé xem: “Tay nóng đỏ rồi, sao mà không bỏng được?”

Ngoài việc dùng nước gừng làm bỏng tay, Giang Minh Ngạn còn xoa tay cho cô liên tục để khơi thông mạch máu.

Buổi tối đi ngủ đặt tay trong chăn ấm, ngứa ngáy đến mức Trương Huệ vô thức thò tay ra ngoài, Giang Minh Ngạn dứt khoát giữ tay cô trong lòng bàn tay mà ngủ.

Hina

Dưới sự giám sát và chăm sóc của Giang Minh Ngạn, đôi tay bị đông cứng đến sưng tấy của Trương Huệ đã nhanh chóng hồi phục.

Bây giờ đang là đông chí, cũng đến mùa làm thịt khô lạp xưởng.

Trương Huệ phân phó, đương nhiên chị dâu Lục sẽ làm tốt.

Hiện tại Trương Huệ không có gì làm, ngoài trời tuyết rơi nên cô chơi với hai con trai ở trên giường, mặc kệ Hàm Hàm.

“Sáng nào con cũng dậy sớm đi học, bên ngoài lạnh lắm, phải đợi đến chiều mới được về nhà.

Còn mẹ với các em thì sao? Mẹ ở nhà ấm áp như thế, còn chơi đùa với hai em, không thương con tí nào.

Mẹ hết yêu con rồi phải không?”

Hàm Hàm tủi thân mắt đỏ hoe, Trương Huệ vội ôm con gái vào lòng an ủi: “Vớ vẩn, ai bảo mẹ không yêu con, nhưng biết làm sao được, hồi nhỏ mẹ cũng phải đến trường đi học mỗi ngày mà.”

“Có giống đâu, ở nhà bà ngoại không lạnh thế này.”

Trương Huệ thở dài: “Cũng không phải tại mẹ, mẹ không cấm ông trời rơi tuyết được đâu.”

Hàm Hàm lau nước mắt: “Nhưng con không muốn đi học, đi học chẳng vui gì cả.”

“Con cố lên, sắp được nghỉ đông rồi, nghỉ đông không cần đến trường nữa.”

“Bây giờ con cũng không muốn đi học.”

Sắc mặt Trương Huệ nghiêm túc: “Giang Hàm, không được cố tình gây sự.”

Hàm Hàm bùng nổ, đẩy mẹ ra không cho ôm: “Mẹ thấy chưa, mẹ hết yêu con rồi, mẹ mắng con.”

Trương Huệ đỡ trán, con bé này còn nhỏ như vậy đã bắt đầu làm loạn rồi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-277.html.]

“Không thể không đi học, con nói đi, phải làm sao con mới chịu đi học đây?”

Hàm Hàm đưa ra yêu cầu: “Mẹ đi học với con.”

“Mẹ lớn rồi, giáo viên không cho mẹ vào lớp đâu.”

“Vậy để Giang Sâm và Giang Phong đi học với con.”

“Hai em mới có hơn ba tuổi, bên ngoài tuyết dày như vậy, con nghĩ các em đi học kiểu gì? Nếu con bế các em đi, các em khóc ở trong lớp thì phải làm sao, muốn đi vệ sinh thì như thế nào?”

Hai anh em Giang Sâm và Giang Phong một trái một phải dựa vào mẹ, mẹ có ý gì? Bọn chúng đã tự biết đi vệ sinh, cũng không khóc nhè mà.

Hàm Hàm im lặng, tủi thân cúi đầu xuống.

Trương Huệ vội vàng ôm lấy con gái lần nữa: “Con ngoan ngoãn đi học, sang năm nghỉ hè mẹ đưa con về nhà ông bà ngoại nhé.”

“Thật sao? Mẹ bảo mùa xuân sang năm không về nhà bà ngoại mà?”

“Đây là hai chuyện khác nhau, mùa xuân không đi vì mẹ phải học, con cũng phải học. Nghỉ hè rảnh rỗi nha. Hơn nữa nghỉ hè chúng ta còn có thể đến núi Mạnh Đỉnh, trên núi mát mẻ lắm.”

“Mẹ hứa rồi, mẹ không được nuốt lời đâu.”

“Mẹ sẽ không nuốt lời.”

Cuối cùng cũng dỗ dành được con gái, Trương Huệ thở phào nhẹ nhõm, buổi tối Giang Minh Ngạn đi làm về, Trương Huệ liền nói: “Con gái anh làm loạn không chịu đi học, anh không được đứng về phía nó.”

“Trước đây vẫn chơi vui vẻ ở trường mà, sao lại không muốn đi nữa?”

“Cảm thấy không công bằng thôi, trời lạnh như vậy, cả nhà chỉ có một mình con bé đi học, em với Giang Sâm, Giang Phong đều chơi ở trong phòng.”

“Ngày nào anh cũng phải đi làm rồi về muộn hơn con bé đấy.”

Trương Huệ đẩy anh một cái: “Anh mau dỗ con bé đi, anh còn khổ hơn nó, thấy anh có khi con bé sẽ thoải mái hơn nhiều.

Đứng đó làm gì? Mau đi đi.”

Giang Minh Ngạn dở khóc dở cười: “Được rồi.”

Hạnh phúc thực sự đến từ sự so sánh, Giang Minh Ngạn mới vào phòng con gái hơn mười phút, Hàm Hàm đã vui vẻ bước ra ngoài.

“Mẹ, tối nay con muốn ăn trứng hấp.”

“Không thành vấn đề, con vào bếp bảo chị dâu Lục hấp cho con một bát đi.”

 

Loading...