Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 266
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:37:48
Lượt xem: 307
Hai mắt Hàm Hàm sáng lên: “Con muốn em trai em gái.”
Ngõ Hoa Chi không có trẻ em, Hàm Hàm không có bạn chơi cùng nên có vẻ hơi cô đơn.
Hàm Hàm có thể tự chăm sóc bản thân, Giang Minh Ngạn muốn gửi con gái đến lớp mầm non của nhà máy cơ khí để chơi cùng các bạn đồng trang lứa.
Kết quả thế nào, đưa đi nửa ngày, còn chưa đến chiều Giang Minh Ngạn đã bế con gái khóc đến thương tâm về nhà, cũng không đề cập đến việc đưa con gái đến lớp mầm non kết bạn nữa.
Trương Huệ cười đến đau bụng, hai cha con này thật thú vị.
Hina
Trương Huệ đã quen với cuộc sống mang thai, có chị dâu Lục chăm sóc, những tháng đầu tiên trôi qua rất suôn sẻ, mãi đến sáu tháng sau, bụng lớn đến kì lạ, Trương Huệ mới hoảng hốt.
Hai vợ chồng đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói có thể sinh đôi, Trương Huệ sửng sốt một chút, nghĩ lại cũng có khả năng, cô và anh hai chính là sinh đôi.
Mẹ cô sinh đôi nên việc cô được thừa hưởng khả năng sinh đôi cũng là bình thường.
Trương Huệ nhanh chóng chấp nhận còn Giang Minh Ngạn lại luống cuống, mang thai đôi vất vả, sinh con cũng khó hơn mang thai một.
Lúc này đã là tháng mười hai, bên ngoài bệnh viện tuyết rơi đầy trời, Giang Minh Ngạn ở trong phòng khám lo lắng đến mức lưng đổ mồ hôi.
“Người nhà không cần lo lắng như vậy, sức khỏe của thai phụ rất tốt, chăm tốt vào, có gì không hiểu cứ đến bệnh viện khám.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Trương Huệ vội vàng cảm ơn rồi kéo anh ta ra ngoài.
“Anh đừng lo lắng, mợ em, mẹ em đều sinh đôi rồi, không phải vẫn bình thường sao?”
Trương Huệ khuyên anh: “Chúng ta về nhà trước, gọi điện thoại về nhà, em hỏi mẹ em thử.”
Giang Minh Ngạn đỡ vợ: “Ừ, hỏi mẹ rồi về hỏi chị dâu.”
Tháng mười hai rồi, tháng này chị dâu sẽ sinh, anh cả không yên lòng, chị dâu đã xin nghỉ phép từ tuần trước, ở nhà giữ sức khỏe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-266.html.]
Sau khi trở về, hai người một người cười tủm tỉm, một người vẻ mặt buồn bã.
“Minh Ngạn sao thế?” Phan Lạc Tinh vẻ mặt nghiêm trọng: “Bác sĩ nói gì?”
“Mẹ, bác sĩ nói Huệ Huệ mang thai đôi.”
Thai đôi? Đây không phải chuyện tốt sao, buồn cái gì mà buồn, người ta muốn còn không có kìa.
Trương Huệ cười nói: “Anh ấy sợ con sinh đôi xảy ra chuyện.”
“Minh Ngạn chị nói cho em biết, bây giờ không giống xã hội cũ, bác sĩ ngoại khoa trong bệnh viện rất đáng tin cậy, em đừng suốt ngày lo lắng vớ vẩn, tạo áp lực tâm lý cho Huệ Huệ nữa.”
“Chị dâu, em cũng nói vậy mà anh ấy không nghe.” Trương Huệ cũng bất lực.
“Đàn ông mà, chưa từng thấy việc đời.” Tô Đường khinh thường bĩu môi.
Câu này là một câu hai nghĩa, ám chỉ cả Giang Minh Ngạn và Giang Minh Thăng.
Lúc đầu Tô Đường cảm thấy đi làm ở bệnh viện rồi sinh luôn cũng được, đến lúc đó vỡ nước ối, ra ngoài chính là khoa sản, nhưng Giang Minh Thăng lại không chịu, nhất quyết bắt cô ấy về nhà cho an toàn.
Trương Huệ che miệng cười.
Giang Minh Ngạn không vui: “Chị dâu, bọn em cũng không phải bác sĩ, đâu giống chị suốt ngày ở trong bệnh viện có nhiều kiến thức.”
Trương Huệ nói muốn gọi điện thoại cho cha mẹ mình, Phan Lạc Tinh bảo: “Mau gọi đi, mẹ con từng sinh đôi, chắc chắn sẽ hiểu rõ hơn mẹ, học thêm kinh nghiệm cũng tốt.”
Gọi điện thoại tới xưởng máy móc, Trương Kiến Lâm bắt máy, nghe em gái nói mang thai đôi, anh ấy sốc đến mức suýt sặc nước bọt, lập tức nói tan làm sẽ bảo với mẹ, giờ này ngày mai gọi lại sau.
Người nhà nói chuyện, Giang Minh Ngạn cũng không còn lo lắng nữa, ăn trưa bên nhà tổ rồi về ngõ Hoa Chi bên kia.
Dù được chẩn đoán đúng là mang thai đôi nhưng Trương Huệ vẫn không muốn ở nhà tổ, mấy hôm nữa chị dâu sinh rồi, trong nhà nhất định rất bận rộn, không sẽ không ở lại làm phiền thêm.
Hai vợ chồng về nhà, chị dâu Lục đã cho Hàm Hàm ăn cơm xong, nhưng không chịu ngủ trưa, phải đợi cha mẹ về đã.
“Cha mẹ.”