Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 261
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:36:48
Lượt xem: 338
Trương Kiến Lâm ở một bên hỏi em gái: “Em có bao nhiêu trà thế?”
“Anh làm gì?”
“He he, còn có thể làm gì, tặng quà thôi.”
“Trà từ cây mẹ có vài cân, chia cho anh hai cân. Trà cao cấp mua ở trà quán hai mươi cân, cho anh năm cân.”
“Đủ rồi, đủ rồi, giữ lại cho cha uống với cho nhà cậu đi, tặng một ít thôi.”
Trà ngon không phải là bắp cải, tặng quà chỉ cần tặng vài lạng một thôi, nhiều trà như thế đủ để Trương Kiến Lâm duy trì quan hệ rồi.
Ngày mai phải đi, sư phụ và cha cô đang uống trà, ăn tối xong Trương Huệ dẫn con gái đi một vòng quanh thôn chào mọi người.
Đến nhà Chu Diệp, Chu Diệp đưa cho cô ba cân mật ong: “Mật ong rừng anh chị lên núi lấy đấy, tốt lắm, em đừng cho ai, giữ lại mà uống.”
“Được, cảm ơn chị.”
“Đừng khách sáo, năm sau gặp lại.”
Sáng hôm sau, dậy ăn sáng rồi xuống núi luôn, xuống núi nhanh hơn lên núi một chút, chị dâu Lục nói: “Sang năm chúng ta còn đến không?”
“Đến chứ.”
Chị dâu Lục ôi một tiếng: “May mà còn một năm, bây giờ cứ nghĩ đến việc lên núi khó khăn thế nào là bắp chân tôi lại run lên.”
Chị dâu Lục nói thêm: “Thôn Chu Gia hơi xa nhưng phong cảnh trên núi rất đẹp, không khí trong lành, rau trồng ở đó có vẻ ngon hơn những nơi khác.”
Trương Huệ cười khẽ: “Lúc về thủ đô chắc băng tan rồi, chúng ta cũng sẽ trồng một ít rau trong sân.”
“Tôi biết trồng rau.” Chị dâu Lục cười nói.
Xe tới, Trương Huệ đi trước bế con gái lên xe. Cả đường xóc nảy, giữa trưa thì đến huyện Vân Đỉnh.
Trên đường đi Hàm Hàm quấy đói bụng, việc đầu tiên Trương Huệ làm sau khi về đến nhà, đặt hành lý xuống là nấu một bát mì và chiên hai quả trứng cho con gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-261.html.]
“Con đó, ăn nhiều như vậy thì buổi tối đừng ăn nữa, uống một ly sữa là được rồi.”
“Muốn ăn.” Hàm Hàm không vui.
“Chưa đặt đũa xuống đã nghĩ đến bữa tiếp theo rồi, không biết cái tính tham ăn này giống ai.”
Trần Lệ Phương trừng con gái một cái: “Còn không cho Hàm Hàm kêu đói, hồi con còn nhỏ gia đình khó khăn như vậy cũng không để con đói bao giờ.”
Trương Huệ im lặng, Hàm Hàm cười hi hi, biết bà đang giúp mình thì chạy tới ngọt ngào gọi bà ngoại.
Trương Huệ bĩu môi, xem mẹ cô vui chưa kìa.
Hôm nay mới mùng tám, Trương Huệ không vội về thủ đô, ở lại trong nhà ngày ngày vui chơi giải trí, mua thức ăn trông con, thỉnh thoảng còn lên núi dạo một vòng, trên núi đã có nấm rải rác.
Một tuần sau, cậu mợ bảo bọn họ đến nông thôn hai ngày, Trần Lệ Phương đồng ý vừa vặn có chị dâu Lục giúp đỡ trông cháu.
Ba người lớn mang theo hai đứa bé ngồi xe đến đại đội Hồng Mương, mười giờ sáng đã đến công xã, không đi tìm cậu, bọn họ về trước đã.
Hai cậu em họ đi làm được gần hai năm, điều kiện nhà cậu mợ đã cải thiện rõ rệt, thứ trực quan nhất cho thấy điều kiện gia đình tốt là miếng thịt khô treo trên xà nhà.
Hồ Tú vừa nấu cơm vừa nói: “Căn nhà ngói bùn này khá cũ rồi, em và Trần Giác bàn bạc với nhau, trong nhà bây giờ có không ít tiền, dành dụm thêm chút nữa rồi xây một căn nhà gạch.”
Thật ra cũng có thể sửa chữa, nhưng Trần Giác nghĩ nếu sửa lại căn nhà ngói bùn như trước thì sợ không đủ tiền.
Trần Lệ Phương ủng hộ: “Các em nghĩ rất đúng, muốn xây thì phải xây rộng một chút, xây mỗi hai, ba gian sau này Trần Dương với Trần Lập kết hôn sinh con ở kiểu gì.”
“Đúng vậy, em trai chị cũng nói thế.”
Trần Lệ Phương nghĩ nghĩ: “Nếu các em không đủ tiền sửa nhà thì để chị bàn với cha Huệ Huệ mượn cho các em một ít.”
Hina
Hồ Tú càng cười vui vẻ hơn: “Nếu cần nhất định sẽ nói với anh chị.”
Buổi trưa ăn thịt xào ớt, bí đỏ non xào rau xanh và canh trứng gà rau củ.
Nấu cơm xong cậu mới về, nhìn thấy bọn họ, Trần Giác lập tức nở nụ cười: “Mấy tháng không gặp Hàm Hàm càng ngày càng xinh đẹp, đại đội chúng ta không có cô bé nào xinh gái hơn Hàm Hàm đâu.”