Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 259
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:36:21
Lượt xem: 313
Thịt khô không có gì để nói, nhưng gạo kê thể hiện rõ thái độ của người nhà họ Từ, gạo kê bồi bổ cơ thể, không phải cho Chu Diệp thì là cho ai?
Hai người trò chuyện không để ý đến ai, Chu Minh Sơn ho nhẹ một tiếng, Trương Huệ thì thầm với Chu Diệp: “Buổi chiều đến nhà uống trà nhé.”
Chu Diệp gật đầu.
Chu Minh Sơn chắp một tay sau lưng: “Theo ta lên lầu xem trà làm ngày hôm qua.”
“Dạ.”
Chu Diệp không lên núi thì chắc là Từ Vĩnh lên núi hái trà, đến chiều Trương Huệ mới nhìn thấy Từ Vĩnh.
Không giống năm ngoái gặp, năm nay nhìn Từ Vĩnh hơi, ừm, hơi ngớ ngẩn.
Chu Diệp ghét bỏ : “Ngày nào anh cũng cười như nhặt được tiền, ai cũng hỏi em là anh âm thầm phát tài à, em làm sao giải thích được.”
Từ Vĩnh nhếch môi cười, sờ bụng vợ: “Thì anh nhặt được kho báu lớn, phát tài thật mà.”
Hai vợ chồng nắm tay bước tới, còn vừa đi vừa cãi nhau. Nói đúng ra cũng không phải cãi nhau, Chu Diệp rất kiêu ngạo, giọng nói cao vút, Từ Vĩnh lại ấm giọng dỗ dành.
Trương Huệ cười cảm thán, thật tốt.
Trương Huệ vỗ vỗ cái ghế bên cạnh: “Chu Diệp, lại đây ngồi đi.”
“Hàm Hàm đâu?” Chu Diệp nhìn quanh.
“Vẫn chưa dậy.”
Chị dâu Lục bưng trà tới, đưa nước chè cho Chu Diệp.
Chu Diệp cười nói cảm ơn, không cần nhìn nước, bưng chén lên nhìn thoáng qua cũng biết đó là trà nhạt.
Trà nhạt, nước trà có màu sắc trong trẻo, vị nhẹ, cùng lắm là có chút mùi thơm của lá trà, xem như gia vị thôi.
Người thôn Chu Gia làm trà, cũng thích uống trà, nhưng uống quá nhiều trà sẽ bị mất cảm giác, nên trà nhạt rất được ưa chuộng ở thôn Chu Gia, mượn một chút hương vị của lá trà làm nước uống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-259.html.]
Hina
“Em uống ít thôi.”
“Ai da em biết rồi, đừng nói nhiều.”
Bị Từ Vĩnh nhìn chằm chằm, Chu Diệp uống hai hớp trà liền đặt xuống, bưng nước chè lên.
Trương Huệ cười khẽ: “Sao Từ Vĩnh không đến trà quán?”
“Cũng có, nhưng thời gian này vườn trà hơi bận nên tôi lên núi giúp một tay.”
Sau khi Từ Vĩnh đến thôn Chu Gia, mới đầu còn tưởng thôn Chu Gia không nhận người ngoài, sẽ không tùy tiện cho anh ấy đến trà quán, không ngờ một người thợ lâu năm ở trà quán nhìn thấy anh ấy còn cười chào hỏi, hỏi tay nghề làm trà của anh ấy thế nào.
Mùa làm trà thu năm ngoái, anh ấy ra tay làm một cân trà, người thợ ở trà quán nếm thử, đánh giá anh ấy có tay nghề làm trà trung bình.
Cũng có một người thợ không ưa anh ấy, nói từ nhỏ lớn lên trong vườn trà mà tay nghề làm trà còn không bằng Trương Huệ mới học được một hai năm.
Trương Huệ cười nói: “Người thợ kia nói à, sao tôi chưa từng nghe thấy bọn họ khen trước mặt nhỉ?”
Từ Vĩnh cười cười: “Tay nghề làm trà của tôi quả thực ở mức trung bình, một mặt là tài năng của tôi có hạn, mặt khác là không có sư phụ giỏi dạy dỗ, đến thôn Chu Gia có người chỉ bảo mới cảm thấy tay nghề tiến bộ hơn một chút.”
Đầu xuân lúc về nhà báo tin vui, nói chuyện Chu Diệp mang thai với cha mẹ, anh ấy còn đưa trà mình tự làm cho cha mẹ, cha anh ấy khen anh ấy có tiến bộ, bảo anh ấy học hành chăm chỉ.
Nhưng anh ấy cảm thấy trà mình làm ngon hơn, một mặt là cải tiến kỹ thuật, mặt khác đúng là chất lượng vườn trà ở thôn Chu Gia tốt hơn vườn trà ở Nam Sơn.
Chu Diệp hừ nhẹ một tiếng: “Cái này là rõ, trà của xưởng Nam Sơn các anh chỉ được số lượng nhiều thôi.”
“Cái gì mà các anh, không phải bây giờ hộ khẩu của Từ Vĩnh ở trong thôn rồi sao?” Trương Huệ nói thay Từ Vĩnh.
Từ Vĩnh không để ý cười cười: “Cô ấy chỉ mạnh miệng thôi.”
Trương Huệ phát hiện ra, người này có được nuông chiều yêu thương hay không, chỉ cần nhìn một cái là biết.
Nếu không có người chiều chuộng yêu thương, nhìn chung sẽ hiểu chuyện dễ hòa đồng, có người chiều chuộng yêu thương thì, lúc nào cũng đủ tự tin để nũng nịu tùy hứng.
Buổi chiều Từ Vĩnh còn có việc nên đưa Chu Diệp tới, ngồi nói chuyện một lúc rồi rời đi.